Chương 31 : Ban Kỷ Luật chạm trán Những Kẻ Lưu Manh
Chắc có lẽ do mấy cái trường có truyền thống gia thế nó cũng có chút phần như vậy thì phải. Nên cái chuyện bọn nó đụng độ như ăn cơm bữa vậy, có ai vào đó mà cũng thấy như người ở một hành tinh khác mất rồi.
Mà ở trường thì biết bao chuyện xảy ra nhưng vẫn cứ giữ cái mác thanh liêm và hòa hảo khiến cái tình hình cũng cứ rối tung lên. Ai có hơi bị khờ khờ là coi như số mình tự định hết rồi.
Vì những lý do như vậy, Tống Đình Uy cũng lỡ trở thành người của hội kỉ luật lúc nào chẳng hay. Không cần có thân hình vạm vỡ mà Tống Đình Uy chỉ được cái là giỏi giang ở cái khoản mà ai ai cũng khinh ghét: lý luận.
Cũng nhờ có tài hùng biện mà hắn nghiễm nhiên chiếm được một chân trong hội. Thử hỏi coi được cái lợi gì đâu cơ chứ! Có ăn hết thì đến cuối cùng vẫn còn cái hóc.
Và hắn vẫn còn đó cả mấy mối thù với cái lũ vừa lười vừa hách dịch ở trong trường nên cậu liền dắt theo về một đám cao thủ.
Chỉ vì khi xưa có ai chả bảo rằng cái tay làm thẻ như mình mà có béo gì được mà lăng xăng ở trong trường, vậy nên hắn bắt buộc phải cho đám này thấy một chút lực chiến.
Mà cái nhóm mà người thường ai thấy cũng hết hồn đó, lại cũng đều là người của nhà Tống Gia cả, được cái là toàn người có lý tưởng cao cả hết cỡ nên cứ gật đầu ngay tắp lự, y như ma xui quỷ khiến!
Chỉ có điều người thì hiền, con lại còn ngơ như nai tơ nữa chứ! Đúng là đáng lo thật mà.
Và cứ thế, mọi thứ rối tung cả lên, các tên hay cậy quyền hống hách bỗng im bặt như tò vôi, người dân thì lại ra vẻ là mình đúng mực.
Từ một tên làm thẻ bỗng dưng Tống Đình Uy có trong tay một cái danh sách những việc không nên mà bất cứ học viên nào cũng đều biết rõ mồn một. Rồi nhờ vào thế mà hắn muốn cho ai sống ai c·hết đều dễ như trở bàn tay cả!
Ai rồi cũng phải chào thua cái tay chuyên dùng bút như đao của cậu ấy cả thôi.
"À mà thôi thì kể dài làm gì cho mệt!"
Vừa nói hắn vừa gác sách lên để cho hai tay có thể thở và ngẫm xem có điều gì hay ho mà suy luận một chút để có thể đưa ra kế sách thật hoàn hảo cho cái trận chiến trong tương lai!
Tống Đình Uy vừa kết thúc chuỗi tư duy đó cũng chính là khi Lão Thư vừa dứt lời, một giọng nói đầy nuối tiếc vang lên:
"Thôi thì cái số của mình chắc chỉ ở nhà mãi được quá!".
Hắn chậc lưỡi đầy nuối tiếc mà than một câu, như thể đang than thở về một số phận hẩm hiu.
Trong một khoảng không gian im lặng như tờ thì ngay ở phía trước cái lớp học kia tự nhiên vang lên một tiếng hét thật là thất thanh, xé tan sự tĩnh lặng:
"Tụi bây muốn làm gì!? Lũ lưu manh!!!"
Chưa để ai kịp phản ứng thì một loạt tiếng cười lớn vang lên làm náo động hết cả phòng học, như thể một bầy quạ vừa sà xuống một cái cây.
"Ơi trời đất, gái đẹp đừng có mà vu oan cho chúng tôi đó nghen. Ai đời bọn này đi làm lưu manh bao giờ!"
Vừa nói chuyện mà vừa không quên cái tính vô lại, như thể đang khoe khoang sự vô liêm sỉ của mình.
Và ai mà nghe không ra thì kẻ này quả thật đã đạt cảnh giới mặt dày rồi chứ chả đùa, chắc phải có lớp da mặt dày đến cả mét.
Ngay sau đó, thì cái đám người kia nó cũng vừa vỗ tay, vừa hú hét y như đám người man rợ thấy gái lạ trong phim, ồn ào đến mức ai nấy cũng phải bịt tai lại.
Hóa ra thì người gây sự cũng chính là Hoàng Huy, đúng cái dạng công tử chỉ biết ỷ giàu ăn chơi đó chứ chả ai vào đấy, khuôn mặt lúc nào cũng vênh váo tự đắc như thể mình là nhất thiên hạ.
Mà đám đằng trước kia thì chưa hết la hét thì bỗng cái bầu không khí cũng y như sắp bị nhấn chìm, như một con thuyền sắp chìm xuống đáy biển sâu thẳm.
Và hai con người đang ngơ ngác ngoài cửa là Khang Huy và Lê Tùng bỗng giật thót mình, cả cơ thể cứ như bị ma trói, bất động hết cả, hai mắt mở to như muốn rớt ra ngoài.
"Cái giọng này quen quá!?"
Khang Huy thầm nghĩ trong lòng, cảm thấy có gì đó không ổn đang diễn ra.
Trong cái ngày mà ánh mặt trời trải dài như tấm lụa vàng óng ả trên khắp các nẻo đường, giữa khuôn viên rộng lớn của Đại Học Đông Phương, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau, đánh thức Khang Huy khỏi dòng suy tư miên man.
Cái giọng nói ấy, tựa như ánh sao dẫn lối trong đêm tối, đã từng soi sáng con đường mà cậu tưởng chừng như tuyệt vọng nhất khi mày mò chế tạo thẻ ảo ảnh cấp một.
Mặc dù, tấm thẻ bài thần bí kia cũng có giảng giải những điều tương tự, thậm chí còn chi tiết hơn, nhưng những thanh âm đầy cảm xúc ấy vẫn là thứ mà Khang Huy khó có thể nào quên được. Nó cứ như là một cái giai điệu quen thuộc, đánh thức cả một vùng ký ức ngủ quên trong tâm trí cậu.
Mắt hắn vô thức hướng về nơi vừa phát ra âm thanh kia.
Một đám đông ồn ào đang vây quanh Hoàng Huy, cùng với ánh mắt đầy ý đồ xấu xa hướng về phía Nguyễn Mỹ. Trông như một đàn sói đói đang rình mồi, chỉ chờ thời cơ để xông vào xé xác con mồi tội nghiệp.
Trong khu vực, giờ đây đã vắng đi một nửa. Phần lớn những người thấy tình hình không ổn liền lẳng lặng rút lui, như những chú chim sẻ thấy diều hâu bay qua, vội vàng tìm nơi ẩn nấp.
Có lẽ họ hiểu rõ, ở cái chốn thị phi này, tốt nhất là tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cũng ngay lúc ấy, có kẻ từ phe Hoàng Huy chợt nhận ra Tống Đình Uy cùng Tào Hồng đang ở cuối phòng, liền tái mặt vội kéo Hoàng Huy lại. Khuôn mặt hắn ta nhăn nhó như vừa ăn phải quả chanh, có lẽ là đang lo sợ không biết điều gì sắp xảy ra.
Hoàng Huy nhận ra người vừa đến, vẻ mặt cũng liền biến đổi. Tiếng tăm của Tống Đình Uy hắn vốn đã nghe qua, mà khi đụng mặt thì vẫn phải e dè vài phần.
Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất chuyện không nên gây sự với ai đó đang nắm quyền sinh sát trong cái trường học này. Chọc vào mấy tay này, không khác gì tự đâm đầu vào chỗ c·hết.
Bộp! Một tiếng động vang lên từ phía cuối phòng. Nghe như tiếng ai đó vừa mới dằn một vật gì xuống mặt bàn.
Tống Đình Uy gấp cuốn sách dày cộp lại, đứng dậy. Mặt vẫn điềm tĩnh như tờ, không một chút gợn sóng. Cậu ta trông như một pho tượng đá, không gì có thể khiến cậu ta lay động.
"Tôi là Tống Đình Uy, thuộc ban kỷ luật" – Cậu cất giọng nói đều đều, như một cái máy đọc thông báo.
"Hành vi của các người vừa rồi đã vi phạm giáo quy điều thứ 17, 49 và 142. Còn nữa, vi phạm điều 1, 9 và 32 của "Điều Lệ Quản Lý Đại Học Đông Phương Tạm Thời" vừa ban hành ba ngày trước. Mời các vị theo tôi đến phòng kỷ luật một chuyến."
Mọi người xung quanh liền thay đổi sắc mặt. Uy danh của Tống Đình Uy trong cái trường này ai mà chẳng rõ. Có lẽ ngay cả mấy vị thầy trong hội đồng nhà trường cũng không muốn gây sự với cái tên thanh tra lạnh lùng này.
Sắc mặt Hoàng Huy liền có chút khó coi. Biết rõ sự khác biệt trong cái trường hỗn tạp này nhưng không nghĩ Tống Đình Uy lại quyết liệt như vậy, một sự quyết liệt chưa từng có.
Đúng là tức nước vỡ bờ, lần này có vẻ như Tống Đình Uy không muốn nhắm mắt làm ngơ nữa rồi.