Nhặt Được Cái Thẻ Bài Ở Bãi Rác, Nhân Sinh Từng Bước Lên Đỉnh Phong

Chương 3: Hành Trình Tìm Kiếm Tri Thức Thẻ Bài



Chương 3 : Hành Trình Tìm Kiếm Tri Thức Thẻ Bài

Dù vậy Khang Huy vẫn dự định sẽ đến xem trung tâm đào tạo này giảng dạy cái gì. Chế tạo thẻ bài là một môn học cực kì sâu rộng, như một đại dương mênh mông, mà hắn thì chỉ là một con thuyền nhỏ bé.

Bao năm qua hắn vẫn luôn tự học nhưng kết quả chẳng ra sao, cứ như đi trong sương mù. Đến năm ngoái, hắn mới hiểu ra tại sao.

Căn bản của hắn quá kém, lang thang hơn chục năm, chưa từng tiếp xúc với bất cứ nền giáo dục chính thống nào. Mình như một trang giấy trắng vậy!

Đối với một người trẻ mà chẳng có chút kiến thức nào thì việc tự học môn chế tạo thẻ bài, tự nhiên vốn khó nay lại càng khó hơn, như một bài toán nan giải. Nhưng hắn vẫn có niềm tin vào trí thông minh của mình. "Mình nhất định sẽ thành công!"

Chỉ cần một tuần học qua loa là hắn có thể chế tạo thành thạo thẻ năng lượng cấp một. Ngày trước vị nghệ nhân nọ đã từng khen ngợi hắn có thiên phú với bộ môn này, "Chắc tại kiếp trước mình là nghệ nhân rồi!"

Từ đó về sau, hắn từ bỏ việc đặt ra mục tiêu quá xa vời đối với mình, rồi bắt đầu chuyển hướng học những lý thuyết căn bản. Bất chấp công việc hàng ngày vất vả ra sao, hắn vẫn dành thời gian học những kiến thức khô khan đó. "Chắc chắn là sẽ có ngày mình thành công!"

Sau khi tạm biệt chú Ba với nụ cười hiền hậu và cái vỗ vai như thể đang tiễn một đứa con trai đi xa, Khang Huy lững thững men theo một con hẻm nhỏ. Hắn nhịp chân đều đặn, hướng về phía nam, như một con robot được lập trình sẵn.

Hôm nay là thứ Sáu, mà thứ Sáu thì luôn là một ngày bận rộn với công việc làm thêm của hắn. À, mà nói là bận rộn thì cũng hơi quá, vì công việc của hắn chủ yếu là ngồi xổm phân loại thẻ bài cũ thôi mà.

Đi thêm hai con đường, vừa đủ để hắn thưởng thức cảnh hoàng hôn đang dần buông xuống, cũng mất chừng 20 phút đồng hồ, cuối cùng thì cái trạm thu mua thẻ bài cũ quen thuộc cũng hiện ra trước mắt.



"Hê, thằng nhóc, đến rồi à!" Một giọng nói oang oang vang lên, kèm theo đó là một nụ cười tươi như hoa nở mùa xuân.

Anh Bạch, người đàn ông cao gầy, da ngăm đen, đầu trọc lốc, chủ của trạm thu mua, đang đứng trước cửa vẫy tay chào đón hắn. Nếu không quen biết, người ta có thể sẽ tưởng Anh Bạch đang chuẩn bị diễn một màn hài kịch nào đó với cái vẻ mặt hớn hở này.

Cứ đến tối thứ Sáu và Chủ nhật, Khang Huy lại đến đây làm thêm đúng 3 tiếng, như một thói quen khó bỏ.

Khang Huy chỉ nhẹ gật đầu đáp lại, cái vẻ mặt thờ ơ như tượng đá ấy thì vẫn không hề thay đổi. Anh Bạch đã quá quen với cái sự lạnh lùng này của hắn rồi.

Hồi trước, khi hắn tới xin làm thêm, Anh Bạch vốn định từ chối thẳng thừng. Cái trạm thu mua này bắt đầu từ đời cha hắn, người quản lý trạm thu mua trước đó. Đến lượt hắn thì mọi thứ cũng phải tự lực cánh sinh.

Thuê người á? Anh Bạch còn chẳng đủ tiền mà trả công đây này. Mà có khi, thuê người ta làm, người ta còn phá nát cái đống thẻ này ra ấy chứ.

Nhưng Khang Huy lại nói một câu xanh rờn, kiểu như "tôi làm không công, không cần tiền" khiến Anh Bạch miễn cưỡng đồng ý.

Tất nhiên, hắn vẫn có thù lao, bình thường hắn đều chọn mấy tấm thẻ bài cũ về làm "tiền công". Có đôi khi, hắn còn chọn ra được vài tấm thẻ năng lượng còn dùng tốt, kiểu như thẻ bị rơi hoặc bị vứt nhầm vào đống rác ấy, như vậy Anh Bạch cũng đỡ được kha khá chi phí. Tính ra thì cái khoản này hắn tiết kiệm cũng kha khá đấy chứ.



Chỉ là với một Khang Huy ít nói, mặt lúc nào cũng như đưa đám thế này, Anh Bạch cũng không khỏi nảy sinh tò mò. Làm sao mà hắn lại biết được những tấm thẻ nào còn năng lượng chứ? Chẳng lẽ hắn có con mắt thần thánh hay siêu năng lực gì sao?

Từ đó về sau, mỗi lần nhìn thấy Khang Huy, trên mặt Anh Bạch lại hiện lên nét tươi rói, giống như một con mèo thấy cá vậy.

Khang Huy ngồi xổm xuống bắt đầu phân loại đống thẻ bài cũ. Đống thẻ này thì đủ thể loại, từ thẻ năng lượng, thẻ vật phẩm, thẻ nghĩ vật, thậm chí có cả mấy tấm thẻ động vật và thực vật cực kì hiếm gặp, chắc là ai đó lỡ tay vứt vào đây chứ bình thường thì không ai dám vứt thẻ quý như vậy đâu.

Bất quá không phải thẻ nào ở đây cũng đều là đồ bỏ, thứ mà hắn phải làm là chọn ra những tấm còn dùng được trong đống hỗn độn này.

Công việc diễn ra rất nhanh, rõ ràng hắn rất quen thuộc với nó. Cứ như thể hắn đã từng làm cái công việc này cả nghìn lần rồi ấy.

Cổ tay của Khang Huy khẽ rung, như thể đang biểu diễn một màn ảo thuật nho nhỏ, ném một tấm thẻ về phía Anh Bạch. "Thẻ này còn dùng được nè."

Đó là thẻ năng lượng cấp hai, vẫn còn một nửa năng lượng có thể sử dụng. Hắn không hiểu tại sao chủ nhân của nó lại phí phạm như vậy, đúng là lũ nhà giàu không biết quý trọng đồng tiền mà.

Dung lượng của thẻ năng lượng cấp hai là 1000, nói cách khác, nó còn khoảng 500 năng lượng, chả khác gì một khoản tiền kha khá cả.

"Hê hê, cảm ơn nhóc nhé!" Anh Bạch vừa nhìn tấm thẻ năng lượng cấp hai trên tay, mặt mày đã sáng rỡ lên như đèn pha ô tô.

Hắn hớt ha hớt hải chạy ngay tới cái máy kiểm tra cũ kỹ ở góc phòng rồi cắm thẻ vào. Khi nhìn thấy con số 523 hiện lên trên màn hình, hắn cười đến tít cả mắt, giống như vừa trúng số độc đắc vậy.



Khang Huy không thèm để ý đến cái sự phấn khích của Anh Bạch, hoàn toàn dồn tâm trí vào công việc phân loại thẻ. Mặc dù ở đây cũng có không ít thẻ cũ tầm trung như thẻ cấp ba, cấp bốn, nhưng xác suất không cao, như tìm kim đáy biển vậy.

Với hắn, những tấm thẻ đó cũng không có giá trị gì, chẳng khác nào mấy miếng bìa các tông cả. Thứ mà hắn để ý bây giờ chỉ là thẻ năng lượng cấp một, cái loại thẻ thấp kém nhất trong các loại thẻ.

Ba năm chế thẻ kiếm sống đã giúp hắn có một cái nhìn đặc biệt về loại thẻ thấp kém này. Chế tạo thẻ năng lượng cấp một không chỉ có một cách, mà Khang Huy đã sưu tập được tới 12 loại thẻ có kết cấu khác nhau.

Chúng đã gợi mở rất nhiều cho hắn, và nhờ việc tham khảo những kĩ xảo từ mấy loại thẻ này mà giá vốn làm thẻ của hắn mới giảm được còn 95 đồng, một con số không thể tin được.

Đáng tiếc không phải ngày nào cũng may mắn như vậy, đến giờ hắn mới chỉ thu thập được 12 tấm mà thôi.

Bất quá có vẻ như hôm nay, vận may đã mỉm cười với hắn.

Vừa liếc qua tấm thẻ trên tay, xét từ kết cấu bên ngoài mà nói, đây là một tấm thẻ có cấu trúc lạ mà hắn chưa từng thấy qua. Một cảm giác như kiểu "Wow, cái này hay à nha!" bất ngờ trỗi dậy trong lòng hắn.

Hắn đặt thẻ năng lượng này qua một bên, tiếp tục chuyên tâm vào công việc phân loại. Thẻ năng lượng cấp một ở đây rất nhiều, giống như lá mùa thu rụng đầy cả sân vậy, nhưng Khang Huy vẫn kiên trì kiểm tra từng tấm một, như một người thợ săn đang tìm kiếm kho báu.

Tốc độ của hắn thì nhanh như chớp, có khi tay vừa khẽ chạm vào là hắn đã biết nó có phải loại mà hắn tìm hay không rồi, cứ như thể hắn là một cái máy phân loại thẻ bài vậy.

Tất cả là nhờ vào sự quen thuộc của hắn với thẻ năng lượng cấp một.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.