"Má ơi!! Tuyệt vời! Y như thật chứ đùa à, ảo đến độ không có cái gì mà tao được ấy chứ."
"Mày làm thẻ thế này là đi ngược với tự nhiên quá rồi đó, đồ quái nhân! Ông mày là người hay soi thẻ bài có tiếng, sao vẫn còn nhiều thứ làm tao phải ngạc nhiên thế chứ!"
Lê Tùng hưng phấn quá độ mà không ngớt khen, nói như cái loa phóng thanh không cần điện, hắn cứ xoắn xuýt hết cả lên nhìn tới nhìn lui vào con rồng.
Ai cũng biết rõ cái bộ dáng kia trông đến mức nào rồi, vừa mới kêu là vừa muốn nhảy xuống địa ngục sống, giờ thì cứ y như một kẻ khờ ngốc! Thật đúng là khó hiểu mà.
Khang Huy chẳng để mấy cái lời của bạn vào đầu, gật gật đầu tỏ vẻ là mình đã nghe thấy rồi, liền lẳng lặng chui vào góc nằm lên trên cái giường cũ kỹ, kéo cái chăn lên che kín mặt.
Còn Lê Tùng sau một hồi chán chê con quái thú rực lửa kia thì cũng tiếc nuối mà thu lại cái thẻ bài.
Sau đó thì y như sực tỉnh, híp mắt lại mà cười nói với Khang Huy: "Đầu gỗ! Hình như là tao đã nảy ra một cái ý hay đó nha".
Khang Huy dĩ nhiên chẳng còn để vào tai rồi.
Cứ thế thì Lê Tùng hết dáo dác ngó nghiêng, hết nhìn tới bạn mình, và y như đang lẩm nhẩm thứ gì đó.
Cuối cùng thì cái bộ dạng muốn bùng nổ của hắn cũng đã làm cho Khang Huy khó chịu rồi lên tiếng: "Nảy ra cái gì?".
Lê Tùng được hỏi thì như mở cờ trong bụng, mặt hắn cũng đã nhanh chóng đổi thành vẻ hớn hở nói với Khang Huy một cách không kiêng nể gì: "Huynh đệ à. Mình đi làm thẻ phim đi!"
Rồi sau đó, cứ trơ cái bản mặt ra mà nhìn như chờ một sự đồng ý từ hắn vậy.
Khang Huy chả còn hơi sức đâu mà quan tâm đến nó nữa liền đáp mà chẳng thèm nhìn lên: "Tao chẳng biết gì về thẻ phim cả, có làm cũng chẳng ra hồn thôi!".
Lê Tùng chả có nản chí liền lanh nhảu thêm một lần nữa: "Mày thì cứ làm mấy cái thẻ hình, với tài năng đó, làm gì mà lại không có ra hồn!"
"Kịch bản đã có tao rồi, đi chào hàng với làm cái quái gì đó thì cứ để tao lo. Cứ như mấy cái việc mà mày hay làm trước kia thôi ấy mà."
Hắn tiếp tục với giọng điệu thuyết phục, tay thì vừa vỗ vào vai Khang Huy, vừa nói: "Tao đã tìm hiểu cái này rất là kỹ rồi, đi theo cái ngành này có khi tao và mày không chừng phất lên ấy chứ!"
"Chẳng biết từ đâu nhưng mà tao cứ có cảm giác đó đấy! Hai ta mà làm một team thì cái gì mà chả xong".
Nói rồi thì vỗ vai rồi cười hô hố như kẻ tâm thần mà hết mình mà nhìn vào đôi mắt đang chứa đựng một sự phức tạp của Khang Huy.
Nghe Lê Tùng nói thì Khang Huy cũng hơi dao động, hắn vẫn đang cần một nơi để kiếm thu nhập sau khi chú Ba đóng cửa hàng.
Khang Huy khẽ nhíu mày, những lời của Lê Tùng vừa rồi như một cơn gió lạ thổi vào tâm trí cậu.
Tuy rằng bản tính không thích bị người khác quyết định thay, nhưng cậu thừa nhận, Lê Tùng nói có lý.
Bản thân cậu bây giờ như con thuyền lạc lối giữa biển khơi, cần một hải đăng soi đường.
Khổ nỗi, cái khoản suy nghĩ sâu xa lại là điểm yếu chí tử của cậu.
Những biến cố dồn dập gần đây cứ ập đến như s·óng t·hần, khiến cậu chẳng kịp trở tay.
Thấy Khang Huy im thin thít, Lê Tùng thừa thắng xông lên, quyết không để "cục gỗ" này có cơ hội rút lui:
"Này Đầu Gỗ, tớ biết cậu đang nghĩ gì mà. Cậu làm được đấy! Tin tớ đi, có bao giờ tớ hại cậu đâu."
"Hơn nữa, lần này không phải một mình cậu đâu, tớ cũng tham gia nữa mà!"
Vừa nói, hắn vừa tự đấm bụp bụp vào ngực mình, cái vẻ mặt thì hừng hực khí thế như muốn nuốt chửng cả thế giới:
"Năm vạn đồng Liên Minh là vốn khởi đầu, nhưng như thế thì còn hơi non. Nên chắc chắn tớ sẽ dốc hết túi tiền để nâng cấp chất lượng."
"Thế thì còn chần chừ gì nữa chứ, nhể!"
Hắn chồm người tới, huých vai Khang Huy một cái rõ đau, mặt thì nhăn nhó như con khỉ b·ị b·ắt quả tang ăn vụng:
"Nghĩ gì thì nói tớ nghe một tiếng xem nào, cứ im như thóc thế làm tớ cứ hết hồn hà! Với lại đừng có bảo tớ lải nhải nhá!"
Vừa dứt lời, hắn lại nhếch mép cười gian xảo, nhe răng trắng hếu như muốn doạ người.
Trong đôi mắt ấy, Khang Huy bất chợt thấy ngọn lửa tự tin đang bùng cháy, và cả một khát khao cháy bỏng không thể diễn tả bằng lời.
Nó như một lực hút vô hình, thôi thúc Khang Huy phải suy nghĩ thật kỹ.
Hai người cứ thế nhìn nhau, trong không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Cuối cùng, Khang Huy cũng phải giơ tay đầu hàng:
"Được thôi, tớ thử xem."
"Hoan hô!!!"
Lê Tùng hét lên một tiếng long trời lở đất, nhảy cẫng lên như một đứa trẻ vừa được mẹ cho kẹo mút.
Khang Huy nhìn bạn mình phấn khích đến phát cuồng mà khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Đã lâu lắm rồi, cậu mới có cảm xúc này.
Vậy là, hai kẻ điên rồ bắt đầu lao vào thảo luận, vạch ra những kế hoạch chi tiết cho cái ý tưởng điên rồ kia.
Năm vạn đồng Liên Minh chỉ là con số lẻ trong cái giới thẻ phim, chẳng đủ cho một bộ phim tử tế.
Sau một hồi "cân não" cả hai cũng gom góp được mười vạn đồng Liên Minh.
Lê Tùng, người đã từng có kinh nghiệm trong nghề, hiểu rõ với số tiền này thì vẫn còn quá ít.
"Biết sao giờ, có bao nhiêu chơi bấy nhiêu thôi. Chứ làm một bộ dài thì lấy gì mà sống!"
Lê Tùng nghĩ thầm rồi vỗ tay cái bốp, quyết định làm một đoạn ngắn gọn cho nhanh.
Hắn nhận phần lo nội dung và các thủ tục lằng nhằng, còn Khang Huy thì hắn cũng có một vài yêu cầu rất cụ thể.
"Mục tiêu quan trọng nhất là làm sao cho cái cục gỗ như cậu hiểu rõ về mấy cái thẻ phim mà tụi mình định làm thôi. Mấy thứ khác không quan trọng bằng đâu!"
Lê Tùng vừa nói vừa gãi đầu cười hề hề, không hiểu sao mà hắn lại có thể kiên nhẫn với cái tên chậm tiêu này đến vậy.
Nghe Lê Tùng bảo ngày mai ở Đại Học Đông Phương sẽ có buổi tọa đàm về thẻ phim, hai người cũng quyết định đến đó xem cho biết.
Sáng hôm sau, Lê Tùng, với đôi mắt thâm quầng và bộ dạng lờ đờ như người mất hồn, xuất hiện ở nhà Khang Huy.
Hóa ra đêm qua hưng phấn quá độ, hắn thức trắng cả đêm, bây giờ cứ ngáp lên ngáp xuống, mắt nhắm tịt lại như gà mổ thóc.
"Ủa, sao hôm nay trường đông nghẹt thế kia?" Khang Huy nhướn mày, vẻ mặt ngơ ngác.
Du khách đến Đại Học Đông Phương hôm nay còn đông hơn cả ngày thường đến mấy lần, ai nấy đều chen lấn đến toát mồ hôi hột.
"Thì tại có mấy tên Tinh Hoa qua chơi nên mấy cái đứa này nó hóng hớt thôi đó. Đúng là lũ ham vui, cứ được dịp là lòi mặt ra!"
Vừa ngáp dài, Lê Tùng chẳng thèm che miệng lại, bộ dạng mệt mỏi ai nhìn cũng thấy rõ mồn một.
"Sao cơ? Tinh Hoa đến Đại Học Đông Phương á?" Khang Huy giật mình, cứ như vừa nghe được một tin động trời.
"Ơ hay cái ông này. Mấy tin sốt dẻo cỡ bự đó mà ông cũng không biết gì à?" Lê Tùng há hốc mồm, nhìn Khang Huy như nhìn sinh vật lạ.
Hắn thầm nghĩ "Thì ra cái đồ đầu gỗ của mày cũng có lúc tối đến vậy".
Nhắc đến Tinh Hoa, trong đầu Khang Huy liền hiện lên một thứ gì đó cao cả, xa vời.
Nó là danh từ đại diện cho những thứ mà bao nhiêu con người ở cái thành phố nhỏ bé này ao ước có được.