Khổ luyện thôi là không đủ, mà còn phải kết hợp thêm những hiểu biết, rồi quan sát nữa. Chắc chắn không thể vội được, cái gì cũng cần có một khoảng thời gian nhất định.
Sau khi xem tấm thẻ quảng cáo ở tiệm Hoàng Kim, Khang Huy cũng mất hết cả hứng thú với những loại khác. Cùng là một con phố, sao chỗ người ta thì hoành tráng, còn mấy cửa hàng khác thì như đồ bỏ vậy.
Mặc dù có hơi thắc mắc, nhưng dù gì hắn cũng học hỏi được kha khá rồi. Cũng đã biết một tấm thẻ ảo ảnh quảng cáo ra trò thì sẽ như thế nào.
Còn loại chỉ dùng hình ảnh của mỹ nữ để dụ người ta xem, thì chỉ toàn đồ bỏ đi, chẳng thể xem là quảng cáo.
Giờ khi đã biết bản chất thật của quảng cáo, Khang Huy cũng nhận ra bản thân hiện tại có dùng cả đời cũng chưa thể chế tạo được một thứ tuyệt vời như vậy. Nhưng không vì thế mà làm mất đi mục tiêu của mình, làm cho chú Ba một tấm thẻ.
Với hình ảnh mà cả ông lẫn hắn đều thích, thì không thể nào làm một tấm mà chắp vá được.
Lang thang một hồi, hình ảnh tấm thẻ của chú Ba cũng đã hình thành trong tâm trí của hắn. Mọi thứ bây giờ chỉ còn chờ đến ngày hắn có thể tự tay làm ra chúng. Và Khang Huy dự tính là cũng chỉ mất 3 ngày là cùng.
"Đình Uy..."
Từ sau lưng Tống Đình Uy vọng đến một âm thanh hào sảng. Tống Đình Uy liền dừng bước quay người nhìn lại, là Tào Hồng, với bộ dạng cao lớn như gấu đang hối hả chạy lại phía cậu.
Hắn là người bạn thân thiết nhất của Đình Uy.
"Ha ha, cuối cùng thì mình cũng tóm được cậu rồi."
Tào Hồng nhào tới, choàng tay qua cổ Tống Đình Uy một cách mạnh bạo.
Thân hình gầy gò của Tống Đình Uy chẳng kịp làm gì, suýt nữa thì bị ngã nhào về phía trước.
"Thôi ngay! Nhìn lại mình đi!"
Tống Đình Uy nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
Tào Hồng thì có vẻ chẳng để ý đến những gì Tống Đình Uy nói cho lắm. "Xời, đạo đức giả vừa thôi. Chữ giả thì lại là cả một bồ!"
Tào Hồng cao lớn gần mét tám, mặc bộ đồng phục trông cũng chật chội. Cộng với vẻ mặt lúc nào cũng tươi rói và tính cách ngay thẳng, hắn được rất nhiều người biết đến trong trường.
Ngược lại với cậu bạn to lớn kia, Tống Đình Uy lại nhỏ nhắn hơn. Tuy thân hình có hơi gầy, nhưng cách ăn mặc thì hết sức chỉn chu, tạo cho người đối diện cảm giác lịch lãm. Cũng là nhờ cách ăn mặc quý sờ tộc của những người làm thẻ.
Mà trong mắt của mấy bạn nữ, thì cái khí chất ấy có khi còn nổi tiếng hơn cả mấy tay chơi có tiếng.
“Điều thứ 91 trong nội quy của Đại Học Đông Phương: Cần chú ý hình tượng cá nhân khi ở nơi công cộng!”
“Điều thứ 60 của nội quy: Học viên cần phải ăn mặc chỉnh tề khi tới trường. Mà nhất là mấy cái áo, nhớ là phải gài nút vào đó!”
Tống Đình Uy một tay chỉnh lại đồng phục cho ngay ngắn, mắt thì nhìn thẳng vào cái cổ áo bị bung của Tào Hồng, rồi lại điệp khúc những điều lệ vừa nãy, không sót một chữ nào.
"Được rồi, được rồi! Mình xin hàng!"
Tào Hồng vội vã nhận thua.
Kể từ khi Tống Đình Uy làm cán bộ kỷ luật của trường, cậu trở thành con quỷ, cứ hở ra là lôi 722 cái quy định trong trường ra để đọc cho mà nghe. Và thứ làm hắn sợ, cũng chỉ là phải nghe cậu ta lải nhải về mấy thứ đó thôi.
"Này! Cậu nhìn xem, kia có phải là Hà đó không?"
Tào Hồng vừa tìm cách đánh trống lảng vừa chỉ về phía trước.
Cách đó không xa, một cô gái có kẹp tóc màu hồng. Một tay cầm cây kem, một tay cầm cuốn tạp chí đầy màu sắc, sau lưng là hai chú chó lớn nhỏ.
Tống Đình Uy chẳng thèm nhìn, cứ từ từ bước về phía trước. Tào Hồng liền vội vã đuổi theo.
Hai người cứ sóng vai đi như thường. "Cậu hứng thú với cô ta à?"
"Thôi dẹp!"
Tào Hồng nhanh chóng xua tay. "Mình thì cóc dám! Anh trai của cổ cậu có biết là ai không? Trưởng phòng của cảnh sát đó. Hồi trước có thằng Hoàng kia lỡ làm phật lòng cổ một cái thôi, thế mà cũng bị tống ngay vào trại hơn 5 tiếng đó. Lúc đi ra trông như xác c·hết trôi ấy."
Vừa kể, Tào Hồng vừa ra vẻ hoảng sợ.
"Hừ, đáng đời."
Tống Đình Uy khinh bỉ nói. Cậu chưa từng thích cái loại cậu ấm chuyên đi ăn chơi trác táng đó. Một con nhà quý tộc như Tống Đình Uy lại càng thấy mấy tên nhà giàu mới nổi như vậy thật thấp kém.
Cũng may mà mấy tên kia cũng biết thân biết phận, chưa gây hấn gì đến cậu.
"Nghe nói Tinh Hoa sẽ có người đến trường mình thì phải?"
Tào Hồng thăm dò.
Tống Đình Uy khẽ nhướng mày, vẻ mặt không giấu nổi chút ngạc nhiên nhìn Tào Hồng:
"Sao cậu biết nhanh thế?".
Ở trường, chuyện lớn chuyện bé gì, Tào Hồng đều là người nắm rõ đầu tiên. Phần vì hắn là thành viên hội kỷ luật, nên chuyện 'hóng hớt' còn nhanh hơn cả học sinh bình thường khác.
"Hề hề! Đó là tất nhiên rồi".
Tào Hồng vênh mặt, đầy tự hào. Nhưng ngay sau đó, cái vẻ mặt đắc ý ấy lại xìu xuống, thay vào đó là giọng điệu ấm ức:
"Nhưng mà... sao cậu không kể mình nghe?".
Tống Đình Uy nghe xong, mới từ tốn giải thích:
"Mình cũng mới biết thôi. Tại trường dạo này làm chặt mấy chuyện này, để người ta không chê cười vào mặt trường mình".
"Mà còn khoảng bao lâu nữa, với lại họ tới đây làm gì chứ?".
Tào Hồng tò mò hỏi.
"Khoảng hơn một tháng nữa. Còn họ tới làm gì thì mình cũng không rõ. Chỉ biết là cái gì mà giao lưu trao đổi học tập thôi".
"Nói cho cùng, thì cái bọn bên Tinh Hoa mạnh đến mức nào vậy, để người ta thấy mà thèm chứ? Mà này... Đình Uy! Cậu có ý định sẽ đến đó không?".
Đôi mắt Tào Hồng sáng lên, hệt như đèn pha xe hơi khi đêm xuống.
Tống Đình Uy dừng bước, ngẩng đầu suy nghĩ một chút:
"Cái này thì mình không rõ lắm, dạo này tuy Tinh Hoa có sa sút đi một chút. Nhưng dù gì nó cũng vẫn là một trong sáu trường hàng đầu. Nên cơ sở vật chất của bọn nó, vẫn hơn hẳn những trường bình thường kia rất nhiều. Hơn nữa lần này có khi họ đến để chơi cũng nên".
"Xì!".
Tào Hồng bĩu môi, lắc đầu:
"Cái đấy thì 90% là tại nó tuyển sinh ấy mà. Nhiều năm nay, cái trường đấy cũng đã giao lưu với ai bao giờ đâu. Mà không tuyển sinh thì để làm gì cơ chứ?".
Cũng giống như bao kẻ ở đây, Tào Hồng cũng có ý định tranh một chút. Với bản lĩnh của mình, cơ hội vào học ở trường đó cũng khá là cao. Tống Đình Uy hiểu rõ thực lực của người bạn này. Mấy cái trò biểu diễn ở ngoài thì có cái gì mà so được với năng lực thực sự đâu chứ.
"Vậy bọn họ sao lại phải đến trường của chúng ta?".
Tống Đình Uy nhìn thẳng vào vấn đề, không chừa đường cho ai cả.
"Chắc gì đã đến trường ta? Đúng là cũng chẳng ai hiểu bọn họ, trừ khi ở đó có cái gì đặc biệt".
Tào Hồng cố tình nói thêm vào, giọng đầy ẩn ý.
"À thì...."
Tào Hồng im bặt.
"Không biết lần này có học sinh nội viện đến không đây?".
Tống Đình Uy nói chậm rãi, ánh mắt như đang nhìn về một nơi xa xăm.
"Phải là học sinh nội viện thì mới hay".
Tào Hồng chen ngang ngay:
"Chứ học sinh ngoại viện thì lại nhạt nhẽo như nhau thôi".
Nghe vậy, Tống Đình Uy liếc cho Tào Hồng một cái:
"Cái dạng như các cậu mà muốn đối phó với mấy học viên ngoại viện đó còn khó ấy chứ".
Hắn luôn đánh giá cao những con người giỏi thật sự, chứ không chỉ ở vẻ bề ngoài.