Bọn trẻ lang thang, ai cũng thích cái kiểu thời tiết này. Vì chỉ có thời tiết như này thì họ mới chẳng phải sợ cái rét buốt mà c·hết cóng ngoài đường.
Mỉm cười một mình, tay bỏ sau đầu, Khang Huy cứ thong thả bước đi, không vội vã.
Tự lúc nào chẳng hay, hắn đã đến cổng Đại Học Đông Phương.
“Mình còn chưa vào trường lần nào.”
Nghĩ vậy, Khang Huy cũng chẳng do dự, đi thẳng về phía cổng trường.
Trường không cấm người lạ ra vào. Vì phong cảnh tuyệt đẹp và những di tích cổ kính, nên rất nhiều người thường đến đây tham quan và chụp ảnh.
Mà hằng năm, nhà trường nhờ những du khách này mà cũng kiếm thêm một khoản kha khá. Nên năm nào họ cũng dốc hết sức mình để làm đẹp trường.
Và đây cũng là một điểm nhấn riêng của trường. Cho dù thực lực của Đại Học Đông Phương chưa vào nổi top 100, nhưng nó lại nằm trong top 10 trường học có cảnh quan đẹp nhất.
Điều này khiến cư dân thành Đông Bình vô cùng tự hào, ai cũng muốn đến check in một lần.
Vừa bước vào khuôn viên trường, ở đâu cũng thấy du khách, từng nhóm tụm ba tụm năm, chụp ảnh lia lịa như một đoàn làm phim.
Chỉ cần nhìn qua là biết ai là du khách và ai là học sinh. Các học sinh thì luôn mặc đồng phục ngay ngắn, trông ai nấy đều rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Nhưng Khang Huy cứ đi đến đâu là lại khiến cho người ta thấy ngứa mắt ở đó. Tóc thì bù xù như một tổ quạ, quần áo thì nhàu nát như một cái giẻ lau, chân thì đi dép lê, mặt thì mấy ngày chưa rửa.
Trông chẳng khác nào một gã ăn mày rách rưới vừa đi lạc vào đây.
Cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt khó chịu của mọi người xung quanh. Với bộ dáng cực kỳ tự nhiên, Khang Huy cứ thế mà nằm xuống thảm cỏ.
Từ khi lang thang, hắn cũng đã gặp đủ kiểu người, đủ loại chuyện đời rồi, nên hắn miễn nhiễm với những cái ánh mắt khinh bỉ này.
Mà khi Khang Huy vừa nằm xuống, người ta lại càng có dịp khẳng định hắn là một tên ăn mày. Ai ai cũng phải tránh né hắn ra như tránh tà.
Khang Huy cũng mặc kệ. Hắn cứ nằm xuống để tận hưởng cái ánh mặt trời đang chiếu lên cơ thể rệu rã của mình.
Mệt mỏi quá rồi! Hắn không muốn động đậy một chút nào nữa!
Đúng lúc đó thì một tiếng nói vọng lại đến tai của hắn.
Thanh âm êm ái, dịu dàng lại khiến người khác phải chạnh lòng, như một dòng suối mát lành giữa trưa hè oi ả.
Khang Huy vẫn chưa chịu mở mắt. Với hắn, thứ này cũng chẳng có chút hấp dẫn nào.
Hồi trước, Khang Huy từng gặp một cô gái rất xinh. Nhưng lại cầm cái giày cao gót gõ lên đầu cái cậu bạn lang thang.
Tay thì lại chửi rủa om sòm như một bà la sát, mồm thì phun ra những lời cay độc như dao găm.
Mà cho đến bây giờ, khi nghĩ lại cái thanh âm dễ nghe kia, hắn vẫn cảm thấy rùng mình. Bởi cái cách cô ta mắng cậu bạn đó, thực sự nó là điều ác độc nhất mà hắn từng được nghe.
Mà chỉ vì cậu ta khi ăn xin, lỡ tay làm dính chút bụi vào đôi giày của cô ta mà thôi. Lúc ấy, cậu bạn của Khang Huy cũng chỉ mới 6 tuổi. Còn hắn là 8 tuổi.
Hắn chẳng nghĩ gì, xông ngay lên đánh cô ta, tiếc là còn nhỏ quá nên sức đánh đâu bằng người ta. Và cả hai đều bị bầm dập cả người.
Mà mùa đông năm đó, cậu bạn đó của hắn cũng đi mãi không về. Vì quá lạnh mà mất.
Kể từ đó trở đi, khi mà Khang Huy nghe được giọng con gái dễ thương thì trong đầu lại hiện về những ký ức năm nào.
"Thở dài..."
Khang Huy nhíu mày một cái. Rồi lại thở ra. Không thể để cái thanh âm đó làm hỏng tâm trạng tốt của mình được.
Giọng của hai người vẫn cứ lọt vào tai của Khang Huy.
"Em gái à, sao mặt em lại buồn hiu thế? Có gì cứ nói chị nghe. Đừng có giấu trong lòng."
Một cô gái cất giọng.
Một giọng con gái khác, có vẻ buồn rầu trả lời.
"Chị à, không biết sao nữa. Em không thể làm được thẻ ảo ảnh thỏ xanh. Em thử nhiều lần lắm rồi nhưng vẫn chẳng được. Mà em là người có cảm giác tốt nhất lớp đó. Chỉ có mỗi em là làm không được thôi!"
Khang Huy nằm trên mặt đất, hai mắt đột nhiên mở to như hai cái đèn pha. Lưng vẫn quay về phía hai người, hai lỗ tai thì cứ vểnh cả lên như hai chiếc ăngten.
Hắn sợ là sẽ bỏ sót dù chỉ là một chữ.
Vấn đề mà cô bé kia nói cũng y hệt như của hắn.
"Em nói cho chị nghe coi, khi em làm thẻ thì cảm giác của em thế nào?"
Cô chị từ tốn hỏi han.
"Ôi, em cũng không nói được. Nói chung là, khi em cố gắng dùng cảm giác điều khiển cây bút, thì tự nhiên lại thấy khó. Rõ ràng trong đầu em vẫn nhớ kết cấu của nó mà khi làm thì chẳng ra gì cả."
Và cứ như thế... Khang Huy ngột bật người dậy như một cái lò xo. Hai người này dường như đã chạm vào vấn đề mà hắn đang gặp phải.
Môi giới... điều khiển bút! Lạ lùng. Mà đó có thể là cách mà hắn đang hướng tới.
Một sự bừng sáng lóe lên trong đầu hắn như một tia nắng ban mai.
"Em đừng vội nhé. Thẻ ảo ảnh cấp một rất đơn giản. Thông minh như em, chắc chắn sẽ thành công thôi."
Đầu tiên người chị khích lệ em gái. Sau đó liền chỉ ra điểm mấu chốt trong đó.
"Em trước kia chưa từng chế tạo qua thẻ bài. Mặc dù cảm giác rất cao nhưng thiếu kinh nghiệm là chuyện bình thường. Rất nhiều thầy giáo cũng không nói rõ điểm này, chúng ta không phải dùng cảm giác để khống chế tài liệu trong lúc khế hợp. Mà là dẫn dụ chúng trong lúc khế hợp. Nó như một đường dẫn, chỉ dẫn dắt. Mà muốn khế hợp chính thức xảy ra, vẫn phải dựa vào vật tính của bản thân tài liệu. Em gái hiểu chưa?"
Khang Huy như bị một tia sét đánh trúng. Lập tức sáng tỏ mọi thứ.
Dẫn dắt! Dẫn dắt! Hóa ra là thế! Tất cả mọi vấn đề như được hóa giải hết.
Khi Khang Huy vừa kịp đứng lên thì hai chị em đó đã chẳng còn ở đó nữa. Hắn chẳng hay, từ lúc hắn nằm suy nghĩ, họ đã đi đâu mất từ một tiếng trước rồi.
Nhanh chân chạy vội, Khang Huy cảm thấy tiếc nuối. Nếu có thẻ bay thì tốt rồi.
Về tới nhà thì y như rằng là hắn đang tông cửa mà vào. Lao thẳng vào bàn, Khang Huy cắm cúi mà làm thẻ ảo ảnh cấp một.
Lòng thì tràn đầy niềm tin. Lần này, chắc chắn là thành công rồi!
Hít một hơi thật sâu, ổn định lại nhịp thở. Khang Huy chờ cho bản thân từ từ bình tĩnh lại, như một thiền sư đang chuẩn bị cho một buổi tọa thiền.
Chờ nhịp thở ổn định, hắn lấy một thẻ bài trống ra, để xuống trước mặt. Tay phải nhẹ nhàng cầm bút.
Không hề do dự, đầu bút liền chạm đến bề mặt thẻ bài. Cảm giác mỏng như sợi tóc, rõ ràng tự nhiên bao phủ đầu ngọn bút, như lướt trên mặt băng bóng loáng, không chút trở ngại.
Khang Huy một hơi liền hoàn thành cả cấu vân, không còn có chút cảm giác khó khăn nào. Cảm giác này thật tuyệt diệu! Hắn không khỏi cảm thán.
Đắc ý đưa thẻ bài đã hoàn thành tới trước mặt mình quan sát kĩ lưỡng, trong lòng Khang Huy tràn ngập cảm giác thành công.
Sự việc trên thế giới này quả nhiên vô cùng kì diệu a. Chỉ cách một tầng cửa sổ, đâm qua liền tới một cảnh giới khác!
Đem thẻ bài đã hoàn thành cắm vào trong băng thẻ, nhấn nút kích hoạt. Một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay trôi nổi trước mặt Khang Huy, ấm áp, tỏa ra ánh sáng nhu hòa màu trắng.