Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 60: Tôn giả Nhân giới



Linh:  “(; oдo), Tham lam có con!”
Sở Mộ Vân: "......"
Linh trầm mặt: "Không ổn rồi, công lược người có con chẳng phải sẽ trở thành.... Tuesday...."
Sở Mộ Vân: Gõ đầu.jpg
Linh: (。·v‸v·。 )
Sở Mộ Vân bị icon này làm cho hối hận: "Ngoan, đây là Thẩm Thủy Yên."
Cho nên.... Thăng cấp thì đừng đọc truyện người lớn Ma giới làm gì, thay vào đó thì nên đọc truyện 《 Ma giới 》 được không ==!
Bảy tôn chủ Ma giới đều có thể chất bất tử, nếu không năm đó nhân vật chính cũng không phải lăn lộn mãi mới giết được bảy người. Mà thật sự là không muốn lăn lộn cũng không được, boss biến thái này giống như có 999999999 cái mạng, ngươi mà không đánh cho y ngã xuống thì chỉ còn nước đi làm công chúa gả cho y.
Lại nói nhân vật chính trong 《 Ma giới 》 cũng thật quá đáng thương. Boss người ta dù có 999999999 cái mạng thì tốt xấu cũng chỉ có một người, còn hắn có những bảy boss, cho dù có liều mạng giết chết cũng không được công chúa xinh đẹp gả cho. Ngẫm ra cũng thật đau lòng.
Nếu bọn họ đã bất tử bất diệt thì đào đâu ra lúc còn nhỏ?
Đương nhiên là cũng có, đặc biệt là Tham lam, bởi vì y tu luyện một công pháp vô cùng độc đáo.
Mỗi khi đến lúc quan trọng sẽ cải lão hoàn đồng, trở lại lúc nhỏ, thậm chí không chỉ thân thể y thu nhỏ mà ký ức cũng tùy theo mà phong bế, biến thành một tờ giấy trắng, một đứa trẻ 'chân chính'.
Sở Mộ Vân do dự.
Rất rõ ràng đây là một thời cơ công lược tuyệt vời, mang tiểu Tham lam đi, nuôi lớn y thì còn lo gì y không thích hắn? Chờ đến khi trưởng thành lại dụ dỗ một chút, chẳng lẽ lại không công lược được y?
Nhưng lại không giống nhau.
Linh bảo bảo đọc xong cốt truyện đã trở lại: "Tiểu Tham lam thật dễ thương!"
Sở Mộ Vân: "....."
Linh: "Mau đem y về nhà đi! Để y ở chỗ này không phải quá đáng thương sao? Không ai muốn giúp y đâu."
Lời này lập tức đánh thức Sở Mộ Vân.
Thẩm Thủy Yên thu nhỏ không kế thừa tu vi của bản thể, sức mạnh của y bây giờ cũng chỉ bằng đứa bé, tuy rằng không chết nhưng có thể sẽ bị ngược đãi hoặc bắt nạt.
Dù sao lai lịch của y cũng không rõ, lại không cha không mẹ, gặp gỡ người tốt thì may mắn, còn gặp phải người xấu thì cũng không phải chuyện lạ.
Thời gian y trưởng thành cần ít nhất mười năm, đối với đế tôn mà nói thì chỉ là một cái chớp mắt, thế nhưng đối với tiểu Tham lam lại là rất dài.
Quên đi, đối với đối tượng công lược khác thì còn có thể mặc kệ, nhưng đối với bé shota dễ thương như vậy thì không thể nào ném đi được.
Sở Mộ Vân vươn tay, mỉm cười hỏi: "Cùng ta trở về được không?"
Thẩm Thủy Yên ngẩng đầu, xuyên qua không gian chết chóc nhìn thấy một khuôn mặt tuấn dật.
Mái tóc hắn màu đen, làn da giống như trân châu bóng loáng mà tinh tế, giọng nói hắn trầm thấp giống như ánh nắng mùa hè chiếu trên bãi cát, ngón tay hắn mang đến cảm giác ấm áp mà dễ chịu.
Thậm chí không còn nhớ rõ điều gì, giờ khắc này đại não của y hoàn toàn bị khuôn mặt này chiếm cứ.
"Được." Giọng của y mềm mại.
Sở Mộ Vân khom lưng bế y lên, thân thể của đứa bé thật nhẹ cũng thật mềm, còn mang theo hương thơm dễ chịu.
Người Tham lam thu nhỏ nhưng tóc vẫn dài như cũ, Sở Mộ Vân ôm y vào ngực nhưng tóc y lại dài tới mức kéo lê dưới đất, màu sắc đen nhánh lại mượt mà, không cần chạm vào cũng biết xúc cảm rất tốt.
Thẩm Thủy Yên ôm lấy cổ Sở Mộ Vân, khuôn mặt tinh xảo nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
Sở Mộ Vân nhấc chân trở lại căn cứ, thuận miệng nói: "Gọi ta là A Vân đi."
Thẩm Thủy Yên giật mình hỏi ngược lại: "Ta là ai?"
Y hỏi vậy Sở Mộ Vân cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ trầm ngâm một chút rồi nói: "Vân thanh thanh hề dục vũ, thủy gợn sóng hề khói bay, gọi ngươi là Thẩm Thủy Yên đi."
Thẩm Thủy Yên nhìn hắn: "Ngươi họ Thẩm?"
Sở Mộ Vân trả lời: "Đúng vậy."
Thẩm Vân.
Trong lòng Thẩm Thủy Yên thầm đọc cái tên này, khóe miệng nở nụ cười vừa trẻ con lại ngây thơ, nhưng cũng mang đến cảm giác kì lạ không thể giải thích.

Y ôm chặt lấy cổ Sở Mộ Vân, vùi mặt vào cổ hắn
.
Cứ vậy thu nuôi tiểu Tham lam, cuộc sống của Sở Mộ Vân cũng dần trở nên thú vị hơn.
Thẩm Thủy Yên thật khiến hắn bớt lo, có câu nói trẻ em bảy tám tuổi đều nghịch như khỉ, thế nhưng tiểu Tham lam lại rất ngoan ngoãn nghe lời.

Không khóc không quậy, không làm loạn, những điều Sở Mộ Vân nói y đều làm theo. Bảo y chờ ở trong phòng, cả ngày y sẽ không ra ngoài một bước; bảo y ra ngoài chơi, y sẽ ngoan ngoãn đi chơi ở phạm vi cho phép.
Sở Mộ Vân ở lại ranh giới suốt ba năm, theo như lời hắn nói thì khe nứt sẽ tiếp tục mở ra không theo quy luật nào, cũng không có thời gian địa điểm cụ thể.
Mới đầu Nhân giới rất hỗn loạn, cho dù Sở Mộ Vân đã phong tỏa thành công ranh giới nhưng người chứng kiến lại rất ít. Trong khi thế lực Nhân giới cực kì phân tán, các thủ lĩnh không ai phục ai, lúc nghe có một tên tiểu tử có thể phong tỏa ranh giới, bọn họ còn sôi nổi muốn dắt những tinh anh đến phong tỏa một lần. Nếu may mắn thành công thì còn có thể vang danh muôn đời.
Thế nhưng.....
Cho dù có đi bao nhiêu người thì lúc trở về cũng không còn một ai.
Năm lần bảy lượt như vậy, sau khi trải qua bài học đẫm máu, cuối cùng không còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Sở Mộ Vân không có ý định tập hợp thế lực, thế nhưng chỉ cần hắn ở nơi nào thì ranh giới nơi đó liền bị phong tỏa. Dần dần hắn biến thành 'tôn giả' chân chính.
Trở thành lãnh tụ đệ nhất được Nhân tộc tin phục.
Căn cứ Sở Mộ Vân được mở rộng vô hạn, hiện tại đã rất có quy mô, thủ lĩnh khắp nơi nối đuôi nhau quy phục, dâng tặng không chỉ vàng bạc báu vật mà còn các mỹ nữ giai nhân có thể nhét đầy một cung điện.
Vậy nhưng Sở Mộ Vân cũng không thân cận với ai, người mà hắn chú ý dường như chỉ có đứa bé tinh xảo như búp bê sứ kia.
Mấy tháng gần đây, ranh giới hiếm khi mà được bình yên, Sở Mộ Vân cũng không ra khỏi cửa mà ở lại hành cung.
Hắn tiện tay lật xem mấy phong thư, tất cả đều trong tối ngoài sáng cổ động hắn thống nhất Nhân giới. Sau khi xem xong hắn không có hứng thú gì liền ném sang một bên.
Sau điện nuôi một đống nữ nhân, Sở Mộ Vân cũng không có tâm trạng đi xem họ.
Mấy lão già này thật không có nhãn lực, tặng bọn họ thì có làm chuyện gì?
Gần đây Sở Mộ Vân vẫn luôn cảm thấy tâm phiền ý loạn, không phải do là vấn đề cá nhân của hắn mà là do thân thể này dần trở nên khô nóng.
Băng Linh Thú thật sự là một giả thiết tồi tệ, tự mình tuốt không ra chỉ có thể nghẹn chết.
Sở Mộ Vân thở dài, quyết định đi tìm tiểu Tham lam.
Hắn hỏi thị vệ, biết được Thẩm Thủy Yên đang ở sau hoa viên liền lập tức đi qua.
Ra khỏi chính điện, xuyên qua một hành lang gấp khúc là một vườn hoa nở rộ tuyệt đẹp.
Sở Mộ Vân đang muốn đi vào thì đột nhiên cảm nhận được hơi thở xa lạ.
Hắn nhướng mày, mơ hồ biết được chuyện gì sắp xảy ra.
Quả nhiên một thân ảnh mềm mại không xương nhào tới, mang theo hương thơm nồng đậm cùng với giọng nói ngọt ngào: "Tôn thượng......"
Sở Mộ Vân đỡ lấy nàng, nở nụ cười ôn nhu.
Gò má nữ nhân này lập tức phiếm hồng, trong mắt tràn ngập xuân tình nhộn nhạo: "Lâu rồi Sương nhi chưa gặp tôn thượng."
Nàng làm nũng cho nên Sở Mộ Vân cũng yên lặng phối hợp một chút.
Nói thật hắn chưa từng nghĩ đến có ngày mình phải đi dỗ dành nữ nhân.
Đương nhiên không phải nữ nhân này có gì đặc biệt mà là do Băng Linh Thú quá đặc thù.
Đời trước Sở Mộ Vân chưa từng giấu diếm tính hướng của mình, thế nhưng lúc này lại không thể không che giấu.
Tuy rằng có thể tìm một nam nhân khiến hắn sung sướng, nhưng Sở Mộ Vân không chắc hắn dùng nơi nào để sung sướng.
Nếu trở thành một thụ, từ nay Sở tổng chắc chắn sẽ hoài nghi nhân sinh.
Cho nên hắn tình nguyện gặp dịp rồi chơi cũng không thể để đám lão già kia biết được xu hướng giới tính của mình.
Tuy rằng bất mãn bọn họ không có nhãn lực, nhưng nếu thật sự đưa đến một đống mỹ thiếu niên, Sở Mộ Vân sợ mình sẽ không nhịn được.
Hắn nhàm chán đi dỗ dành nữ nhân tự mình đưa đến cửa, nhưng lại không chú ý tiểu Tham lam đang đứng ở đó.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.