Giang Thiên ngẩn ra, ngẩng đầu lên ngơ ngác nói: “Uy, Tiểu Dương kẹp bảo bối của ta thì liên quan gì đến ngón tay ngươi? Bảo bối của ta còn chưa bị đứt, ngón tay ngươi lại bị?”
Giang Sơn thực sự hận không thể một chưởng đánh chết tên ca ca thấy sắc quên đệ này. Bất ngờ Giang Thiên động một cái, Lương Dịch ăn đau, răng cắn càng chặt hơn, dẫn đến Giang Sơn đau đớn gào lên như lợn bị chọc tiết. Giang Thiên nghe tiếng thảm thiết của đệ đệ mình thì mới tin. Nhìn lại, không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, vội vàng không dám động, Lương Dịch mới dần dần há miệng, Giang Sơn lập tức rút ngón tay mình ra. Huynh đệ hai người nhìn ngón tay, sắc mặt cả hai đều trở nên vô cùng xấu xí. Ngón tay đáng thương sớm đã trở thành quả cà chua nhỏ.
Giang Thiên cũng không dám động nữa, cùng Giang Sơn kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Lương Dịch, một lúc sau mới nói: “Xem ra tiềm lực phản công của Tiểu Dương là vô hạn, không cẩn thận không được. Huynh đệ, chúng ta nhất định phải nâng cao thủ đoạn, không thể để lật thuyền trong cống ngầm, hủy một đời anh danh của chúng ta a.”
Giang Sơn tức giận nói: “Thứ của ngươi còn đang bị nơi đó của hắn kẹp chặt, lo lắng gì a? Chi bằng bây giờ nhất cổ tác khí[1]hàng phục hắn, sợ gì sau này không có được một ngày yên ổn? Hơn nữa, đau đớn ban đầu bao giờ chẳng phải trải qua, chỉ cần khiến Tiểu Dương cảm nhận được lạc thú, sau này không phải sẽ tùy ý chúng ta muốn làm gì thì làm sao?” Nói xong hắc hắc cười như kẻ trộm.
Giang Thiên nghe những lời này, không khỏi mừng rỡ, nói mấy câu ‘phải phải’, sau đó quay sang an ủi Lương Dịch: “Tiểu Dương, ngươi nhẫn nại một chút nhé, việc này càng về sau càng thú vị hơn.” Nói xong ôm chặt lấy cơ thể Lương Dịch, bắt đầu chuyển động.
Đám người đứng hầu hạ bên ngoài nghe thấy tiếng kêu thảm rồi sau đó là tiếng khóc, quay sang nhìn nhau nói: “Tại sao chỉ có một tiếng thôi nhỉ? Lúc này có thể ăn vào miệng, đừng nói là ăn dương, cho dù là ăn hổ thì cũng đã sớm lột da sách cốt rồi. Thật không hiểu tại sao Đại Vương chúng ta lúc này lại tính tốt như thế.” Nói xong tất cả mọi người trở nên vui mừng. Lập tức có người bắt đầu đầu têu đặt cược, cược xem Giang Thiên Giang Sơn lúc đi ra có đính thêm mắt quạ và mấy vết cào hay không, hồn nhiên không biết rằng cuộc chiến bên trong có bao nhiêu gian khổ.
Nắng sớm vừa lên, đám thái giám sau khi ngủ được giấc dài giấc ngắn cuối cùng cũng ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Đại Vương và Vương vốn không bao giờ bỏ lỡ lâm triều vậy mà bắt đầu ham mê “Đêm xuân khổ đoản nhật cao khởi”[2], hơn nữa có khả năng phát triển theo khuynh hướng đáng sợ “Từ nay về sau quân vương không vào triều sớm nữa”. Làm sao bây giờ? Tại thời khắc nghiêm túc như vậy, cuối cùng phải chọn ra một ai đó xui xẻo đi giải quyết vấn đề quan trọng này
Cuối cùng, Lỗ Thăng với vận khí đen đủi bị chọn. Không có cách nào khác, ai bảo lão là đại thái giám bên người hoàng thượng, vào những lúc thế này phải làm tấm gương tốt cho mọi người noi theo. Lỗ Thăng vốn rất muốn lạm dụng chức quyền cưỡng bức tiểu thái giám khác đi chịu chết thay, thế nhưng trong giây phút sinh tử ấy, toàn bộ hành vi vuốt mông ngựa[3] thường ngày biến thành đại nghĩa hào hùng “Uy vũ bất năng khuất”[4].
Cẩn thận quan sát hai vị chủ tử bị cắt ngang chuyện tốt, Lỗ Thăng định nhìn sắc mặt hai người để đoán cách mình sẽ chết, là chém ngang lưng[5] hay ngũ mã phanh thây[6], hay là thiên đao vạn quả[7]. Nếu như hai cách sau, lão tình nguyện chọn cách dùng con dao sắc giấu trong tay áo kết thục cuộc đời đầy bất hạnh này.
Đám thái giám ngoài cửa đã chụm lại thành những đám lớn đám nhỏ, tất cả đều nhìn chằm chằm gương mặt của Giang Thiên Giang Sơn, sau đó cảm thấy vô cùng thất vọng. Trên mặt hai người chủ tử không có bất cứ vết thương gì, hiển nhiên lúc này đã hoàn toàn chinh phục được con linh dương không biết là ngu ngốc hay thông minh kia.
“Ai, không có mắt quạ cũng không có dấu răng, cư nhiên không ai đoán đúng a, tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi rồi.” Nghe những tiếng rì rầm, Giang Thiên suýt nữa tức đến hộc máu. Đám gia khỏa này dám lấy bọn họ ra đánh cược, xem ra phải cân nhắc việc đem chúng sung quân đến Tuyệt Đỉnh Đường để thần y hung hăng đầu độc một phen cho biết tay, hai người đầy nham hiểm suy nghĩ.
Giả bộ đi rất thong dong, đến khi bước ra khỏi tầm nhìn của đám nô tài, Giang Thiên lập tức gập thắt lưng, thở hổn hển cả giận nói: “Một cước kia của Tiểu Dương thật hung hãn, không biết cột sống có bị gãy hay không nữa. May mà lúc đó ta tránh kịp, bằng không đời này đừng mong được tiêu dao khoái nhạc nữa.”
Giang Sơn cũng ôm chân nói: “Ai nha, đau chết mất. Mồm Tiểu Dương đúng là chả nể tình gì cả a. Đều tại ngươi, bắt ta giúp ngươi giữ chân hắn, kết quả hại ta đặt chân cạnh miệng hắn. Ngươi có biết là nơi nguy hiểm như thế nào không hả? Ai nha, đau chết mất.”
Giang Thiên nói: “Ngươi đừng oán giận nữa, ai biết tác dụng của rượu lại nhanh hết như thế, ta có khá hơn ngươi tí nào đâu hả? Bất quá lần này không tạo vết thương bên ngoài đã là may lắm rồi, bằng không ta chẳng còn mặt mũi nào lên triều nữa.”
Hai người vừa nói vừa đi, một lúc sau dừng lại ở hậu đường của đại điện, nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang vẻ kiên định. Giang Thiên nói: “Trong bức thư của thần y, câu cuối cùng không đã nói rõ là cách mạng của chúng ta chưa thành công sao, đồng chí cần phải cùng nhau nỗ lực. Chúng ta tuyệt đối không thể phụ hảo ý này của hắn, tối này lại tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp, nhất định phải khiến Tiểu Dương cúi đầu xưng thần, bằng không quyết không bỏ qua.”
Giang Sơn gật đầu nói: “Không sai không sai, con đường phía trước dài dằng dặc mà gian nan, chúng ta tuyệt đối không được xem thường bỏ qua. Nếu không sẽ hổ thẹn thay thanh danh của Bạch Mã Vương và Bạch Mã Vương tử chúng ta.”
Lời thề son sắt nói ra quyết tâm, hai người ý chí chiến đấu sục sôi đi về triều đường. Phía sau, mặt trời mới lên dần dần chiếu tỏa ánh sán. Một ngày mới tràn đầy sức sống đã bắt đầu.
[1]Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
[2] “Đêm xuân khổ đoản nhật cao khởi”: Đêm xuân chưa thấy gì thì mặt trời đã mọc lên.
[3]Vuốt mông ngựa: nịnh nọt; tâng bốc; a dua.
[4]“Uy vũ bất năng khuất”: nghĩa là uy vũ không khuất phục được. Uy vũ tức là dùng thế lực. Không chịu cúi đầu tùng phục trước bất cứ một thế lực nào, một quyền lực nào, người đó là đại trượng phu.
[5]Chém ngang lưng: hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn.
[6]Ngũ mã phanh thây: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội.
chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây
[7]thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây