Nhập Vai - Chu Nguyên

Chương 34: Chương 34:



Diêu Phi nhắm mắt lại.
 
Ác mộng, chắc chưa tỉnh ngủ.
 
Khi cô mở mắt ra lần nữa, Thương Duệ đang quay đầu nhìn sang. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi thoải mái, cổ áo được cởi ra hai cúc để hờ hững buông lơi trên da thịt. Đường nét từ yết hầu đến xương quai xanh uốn lượn, mất hút ở nơi sâu trong áo sơ mi.
 
“Cô ngủ ghê thật đấy.” Thương Duệ chép miệng, giơ đồng hồ lên xem giờ. Anh đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, làm nổi bật cổ tay trắng ngần: “Cô ngủ năm tiếng rồi, thành công bỏ lỡ bữa trưa.”
 
Mở mắt ra là anh, nhắm mắt lại cũng là anh, cuộc sống này không còn gì tha thiết nữa rồi.
 
Anh đổi chỗ sang đây lúc nào vậy chứ?
 
Diêu Phi vừa tỉnh ngủ nên tâm trạng không tốt lắm, thấy Thương Duệ thì càng tệ hơn. Diêu Phi đưa mắt nhìn lên màn hình TV, trên màn ảnh của Thương Duệ đang chiếu bộ “Đông Phương”, là phim Tư Dĩ Hàn dành ra hai năm để đóng chính.
 
“Muốn xem không?” Thương Duệ chợt giơ tay lên tháo một bên tai nghe đưa qua: “Dù diễn chẳng ra hồn nhưng đủ giết thời gian.”
 
“Bộ phim này.” Khi mở miệng, Diêu Phi bỗng phát hiện giọng mình hơi khàn. Vì vậy, cô đằng hắng rồi mới nói: “Chắc chắn sẽ nhận được giải thưởng.”
 
Đạo diễn chính là Vinh Phong mà cô thích nhất, Thương Duệ đang nói nhảm gì vậy hả? Thế mà diễn không ra hồn à? Có cần cô đập mấy bộ phim nát bét mà Thương Duệ đã đóng để anh tỉnh lại không?
 
“Đám lão già trong hiệp hội điện ảnh còn chưa dám bảo đảm về chuyện này nữa là.” Thương Duệ nghiêng đầu nhìn cô rồi hạ ngón tay xuống: “Cần tai nghe không?”
 
Diêu Phi thật tình không cần, nhưng tình tiết đang diễn biến đến chỗ đặc sắc, rằng người anh em tốt nhất của nam chính đã chết trong cuộc hỗn chiến, tuy vậy họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, thế nên họ đặt đồng đội xuống rồi tiếp tục tiến về phía trước. Đoạn này diễn xuất của Tư Dĩ Hàn vô cùng tỉ mỉ, từng biểu cảm đều rất tinh tế và tuyệt vời, thậm chí nỗi bi thương cũng được lột tả vô cùng xuất sắc. Vì quốc gia đại nghĩa, vì cứu được nhiều dân chúng vô tội, họ nhất định phải đi.
 
Đây là bộ phim điện ảnh thuộc thể loại chính kịch yêu nước, nhưng bộ phim không hề có chút chiếu lệ nào. Từ kịch bản, diễn xuất của diễn viên, quay phim, mỹ thuật và chỉ đạo võ thuật, tất cả đều cực kì xuất sắc. Hết thảy vốn đã tuyệt nay còn tuyệt vời hơn, dẫn đến mỗi khung hình đều trở thành kinh điển.
 
Diêu Phi nhận lấy tai nghe: “Cảm ơn.”
 
Trên tai nghe vẫn còn hơi ấm của Thương Duệ, Diêu Phi lặng lẽ lau lên áo rồi mới gắn vào tai. Tiếng nhạc hùng vĩ vọng lại và giọng của Tư Dĩ Hàn vang lên.
 
Tư Dĩ Hàn là một diễn viên lưu lượng chuyển hình tượng thành công nhất, nếu trước đây diễn xuất của anh ấy còn sai sót thì trong bộ phim “Đông Phương” này anh ấy đã đạt đến đỉnh cao.
 
Diêu Phi say sưa xem phim, một khi tiến vào thế giới điện ảnh thì mọi thứ bên ngoài đều chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Kết thúc bộ phim đã là một tiếng sau, Diêu Phi chống cằm xem danh sách diễn viên, vừa đắm chìm trong nội dung.
 
Cô đang suy nghĩ, nếu mình đóng bộ này thì sẽ biểu hiện thế nào? Ngẫm nghĩ một hồi, giới tính của cô đã chặn ngang khả năng này rồi.
 

“Cô thích Tư Dĩ Hàn lắm à?”
 
Bầu không khí lại ngập tràn mùi chua ngọt, Diêu Phi ngẩng đầu thấy Thương Duệ đang gối lên cánh tay dựa vào chỗ ngồi, quai hàm phồng lên, sau đó là tiếng cắn vỡ một viên kẹo. Anh cũng đang xem danh sách diễn viên, hàng mi dày rậm tạo ra một bóng mờ và che phủ cảm xúc trong đôi mắt.
 
“Là một diễn viên tôi rất kính nể.” Diêu Phi tháo tai nghe trả lại cho Thương Duệ, ngồi thẳng rồi hoạt động xương cổ, bỗng nhớ đến lời cảnh cáo trước đây của Thương Duệ. Trong giới nghệ thuật, thật ra không có quá nhiều quan niệm nam nữ, Diêu Phi đối xử với mọi người như nhau. Tuy nhiên, Thương Duệ luôn cảnh giác cô và cô cũng rất biết tránh tị hiềm. Cô cởi dây an toàn: “Trong ‘Đông Phương’ anh ấy diễn xuất rất bài bản như sách giáo khoa, tất cả diễn viên xuất thân chính quy nên biết thưởng thức những thứ bài bản này, đó là kĩ năng cơ bản.”
 
Thương Duệ cắn nát viên kẹo, đoạn chậm rãi nhìn sang phía Diêu Phi.
 
Đánh giá cao vậy à?
 
Diêu Phi rời khỏi chỗ ngồi: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
 
Như có điều suy nghĩ, Thương Duệ thôi không nhìn nữa mà lại tìm phim khác.
 
Tô Minh chống lên trên ghế ngồi rồi ghé đầu sang: “Cậu chủ ơi, chúng tôi bàn bạc xong rồi, phiền cậu quá.”
 
Máy bay bay chưa được bao lâu, Thái Vĩ đã đề xuất cơ hội hợp tác marketing. Nếu Diêu Phi và Thương Duệ hợp tác thì anh ta phải thương lượng con đường marketing hậu hợp tác. Nhưng Diêu Phi đang ngủ, không tiện đánh thức, Tô Minh đành qua tìm Thái Vĩ bàn bạc nên mới phải “bất đắc dĩ” đổi chỗ với Thương Duệ.
 
Tay Thương Duệ đặt tại thể loại điện ảnh võ hiệp, đứng đầu chính là Hàn Đao Hành, anh nhấp vào Hàn Đao Hành: “Tôi chưa xem phim xong, chị ngồi bên đó đi, chờ tôi xem xong sẽ đi qua tìm chị.”
 
Tô Minh nhìn sang màn ảnh của Thương Duệ, biểu tượng rồng (*) còn chưa phát nữa là, cậu xem cái rắm ấy.
 
(*) ý nói logo hình rồng màu vàng của Cục điện ảnh trong mấy bộ phim Trung Quốc ấy.
 
“Qua đây —— không xem được à?”
 
“Xem phim quan trọng chính là không khí, đổi chỗ thì cảm giác sẽ không còn giống nhau nữa.” Thương Duệ chống cằm tập trung nhìn hình rồng trên màn ảnh: “Đừng quấy rầy mạch suy nghĩ của tôi, đi đi.”
 
Tô Minh: “...”
 
“Diêu Phi đâu?” Bấy giờ Tô Minh mới thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không.
 
“Vào phòng vệ sinh rồi, không chú ý lắm, tôi xem phim suốt thôi.” Thương Duệ chuyên chú xem phim nên trả lời vô cùng lười biếng.
 
Dù gì Hàn Đao Hành cũng là bộ điện ảnh bảy năm trước, kỹ thuật chắc chắn không bằng hiện tại, nhưng hình ảnh lại đẹp tột cùng, là một bộ phim mà điện ảnh võ hiệp ngày nay không tài nào so sánh được. Mở đầu phim là một cô bé mặc áo trắng đứng ở một sơn trang đầy tử thi với gương mặt đẫm nước mắt. Áo trắng trên người cô đã bị máu nhuộm đỏ, máu tươi của người thân hợp lại thành dòng dưới chân cô, quanh co và chảy vào chân núi.
 

Hình ảnh tiếp theo là một cô gái mặc áo đỏ, đội mũ che và đeo trường đao sau lưng đang giục ngựa trên đường lớn, nhánh cây tua tủa, thêm tiếng đàn tranh réo rắt. Cô bay khỏi lưng ngựa với trường đao trong tay, mũ che rơi xuống để lộ gương mặt diễm lệ. “Tôi có mang theo bộ mặt nạ dưỡng da vàng đó, để Tiểu Trần làm mặt cho chị. Chị cũng có thể sử dụng túi mỹ phẩm của tôi.”
 
“Thật sao? Tôi đi đây, không quấy rầy nữa, cậu cứ tiếp tục xem đi.” Tô Minh xoay người rời đi: “Cậu hai này, khi nào cậu muốn quay lại chỗ thì báo với tôi một tiếng nhé.”
 
Suy cho cùng, mỹ phẩm dưỡng da của Thương Duệ vô cùng đắt đỏ, đồ miễn phí ai mà không ham chứ.
 
Tô Minh rời đi, Thương Duệ tiếp tục xem phim. Thật ra anh đã xem Hàn Đao Hành rất nhiều lần rồi, anh và bạn bè từng đến rạp xem lúc nó được công chiếu, sau đó anh còn bao cả rạp mời các bạn xem hai lần nữa.
 
Doanh thu phòng vé của Hàn Đao Hành không cao, bởi thị trường võ hiệp luôn không được ưa chuộng, dù tiêu chuẩn thượng thừa nhưng phòng vé cũng không lên nổi. Có thể xem như anh là thuỷ quân tình nguyện của Hàn Đao Hành, khi đi quảng bá khắp nơi cho mọi người biết với mong muốn có người sẽ ra rạp xem Hàn Đao Hành để ủng hộ phòng vé. Nếu không phải lúc ấy anh và gia đình đang quá căng thẳng thì anh sẽ về năn nỉ anh trai hỗ trợ tăng suất chiếu cho Hàn Đao Hành.
 
Anh sưu tập rất nhiều áp phích xung quanh Hàn Đao Hành, và anh cũng từng theo dõi các tài khoản mạng xã hội của Diêu Phi.
 
Khi Diêu Phi vướng phải scandal, anh đã đốt sạch tất cả mọi thứ về Hàn Đao Hành, bỏ theo dõi Diêu Phi. Từ đó anh im lặng không nói mình từng thích Hàn Đao Hành và không nhắc đến hai lần bao rạp kia nữa.
 
Đó là nỗi nhục của anh.
 
Thật ra những điều anh nói với Diêu Phi trên sân khấu là thật. Diêu Phi mặc đồ đỏ và cầm trường thương đứng trên sân khấu, buộc anh nhớ lại sự bốc đồng của mình rất nhiều năm trước.
 
Hàn Đao Hành là mối tình đầu của anh.
 
Anh thuộc khá nhiều lời thoại trong Hàn Đao Hành.
 
Bên cạnh có tiếng bước chân, rất nhẹ. Thương Duệ nghiêng người tắt Hàn Đao Hành, đổi sang một bộ phim nhẹ nhàng và hài hước. Anh lại dựa vào ghế, tay trái vẫn đang vuốt v e tai nghe mà Diêu Phi trả về. Hơi ấm bên trên đã tan hết, không còn gì liên quan đến Diêu Phi nữa.
 
Diêu Phi ngồi xuống bên cạnh, uống một hớp nước. Ngón tay cô rất nhỏ và dài, lúc cầm đao trông cực đẹp. Khi cô không cười thì nét mặt sẽ trở nên lạnh nhạt, thoát tục khỏi phàm trần, không dính líu gì đến trần gian.
 
“Muốn xem nữa không?” Thương Duệ cầm tai nghe đưa cho Diêu Phi.
 
“Cảm ơn, không cần đâu, tôi sẽ đọc sách.” Diêu Phi bật điện thoại di động lên rồi cúi đầu đọc sách trên điện thoại. Điện thoại của cô là cái mà Thương Duệ đã tặng, Thương Duệ nhìn ngón tay cô rồi lại đeo tai nghe lên.
 
Đến bữa cơm chiều, Tô Minh cũng chưa đổi chỗ về. Bữa ăn trên máy bay không tồi lắm, Diêu Phi ăn rất thoả mãn, thậm chí cô còn ăn hết cả bánh bao kèm thêm. Bên cô cũng có màn hình TV, nhưng cô cũng không muốn xem.
 
Cơm nước xong, cô lại đắp chăn đi ngủ.
 

Nhắm mắt làm ngơ.
 
Cô và Thương Duệ là người của hai thế giới, và họ sống trong những hoàn cảnh khác nhau. Quay xong bộ phim này, họ sẽ trở về thế giới của mình, không còn liên lạc với nhau nữa.
 
“Cô vẫn ngủ được à?” Thương Duệ uống thuốc xong, quay sang thấy Diêu Phi lại ngủ. Anh cau mày: “Chất lượng giấc ngủ của cô tốt thật đấy.”
 
“Tôi có triệu chứng say máy bay nhẹ.” Diêu Phi mở mắt ra nhìn Thương Duệ, giải thích thêm: “Không giống giấc ngủ bình thường, nhắm mắt lại là ngủ được, nhưng không đỡ mệt là bao.”
 
Thương Duệ chau mày chốc lát, hỏi: “Cần thuốc không? Tôi —— đoàn phim có dẫn theo nhân viên y tế.”
 
“Không cần, không cần.” Diêu Phi vội vàng từ chối, phần lớn thuốc say tàu xe sẽ giúp người ta giữ được sự tỉnh táo. Tỉnh táo để nhìn gương mặt Thương Duệ thì còn bực bội hơn, cô nên ngủ đi thôi: “Ngủ xong sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”
 
Thương Duệ tắt đèn đọc sách trên đầu, rồi nói vô cùng nhỏ tiếng: “Tô Minh đang làm đẹp trước mặt kìa, đoàn đội dẫn theo chuyên viên dưỡng da, buổi tối có lẽ sẽ không qua đây đâu.”
 
Diêu Phi lặng yên hồi lâu, được rồi.
 
Lần đầu tiên cô gặp được một đoàn phim xa hoa đến nhường này.
 
Dưỡng da trên máy bay luôn cơ à.
 
“Chuyện buổi sáng.” Trong khoang máy bay vô cùng im ắng, hầu hết hành khách đều đang chìm vào giấc ngủ say. Diêu Phi cảm thấy nên xoa dịu mối quan hệ giữa cả hai, dù gì còn phải hợp tác với nhau mà: “Tôi ——”
 
“Tôi nhận lời xin lỗi của cô. Tôi rất rộng lượng nên sẽ tha thứ cho những gì cô đã nói.” Thương Duệ điềm nhiên tiếp lời: “Không có lần sau đâu đấy.”
 
Diêu Phi kéo chăn lên che mặt.
 
Lẽ ra cô không nên mở miệng, để cô chết đi cho rồi. Vị đại thiếu gia này vừa mở lời thì Diêu Phi lập muốn nhảy máy bay ngay và luôn.
 
Ngoài ăn uống hay đại tiểu tiện ra, Diêu Phi toàn ngủ, suốt cả quá trình cô ngủ say không biết trời trăng. Lúc máy bay đáp xuống sân bay nước ngoài xa lạ đã là buổi trưa, cô mở ván gỗ che cửa sổ và bắt gặp ánh nắng gay gắt bên ngoài cùng những toà kiến trúc màu trắng.
 
Tô Minh đã quay lại chỗ ngồi. Chị đưa cho Diêu Phi một chai nước: “Đến rồi, mệt chết đi được, bay lâu kinh khủng.”
 
“Cảm ơn ạ.” Diêu Phi lấy nước, uống một hớp to: “Thời tiết ở đây quả nhiên rất tốt.”
 
Tư Dĩ Hàn chọn một đất nước có bốn mùa đều là mùa hè để quay phần trưởng thành của “Giữa Hè”. Sau khi đáp xuống hẳn, Diêu Phi ra khỏi cabin, suýt chết vì nắng nóng.
 
Hơn bốn mươi độ, không có bất cứ bóng râm nào, bởi vậy ánh mặt trời chiếu thẳng vào người, nắng nóng đến mức khó thở. Diêu Phi mặc áo sơ mi và quần dài, tay áo được xắn đến khuỷu tay mà vẫn thấy nóng cháy.
 
Phía trước, Thương Duệ đi cực nhanh, hiển nhiên anh đang nóng không chịu nổi. Cổ áo sơ mi được mở hai cúc, tay áo kéo cao trông rất cách điệu, có lẽ vì muốn đẹp chứ không xắn cao lên như Diêu Phi.
 
“Chết mất thôi, nóng quá đi.” Tô Minh nói: “Em quay ở đây một khoảng thời gian, vậy lúc về phải dưỡng bao lâu mới có thể quay phần vườn trường đây trời? Hai cục than đen quay phần vườn trường có phải hơi không thích hợp không? Đáng lẽ nên quay phần vườn trường trước mới phải.”
 

“Em không bị bắt nắng đâu chị.” Diêu Phi thuộc thể chất phơi nắng không bị đen da, xưa nay cô chưa từng rám nắng bao giờ.
 
“Đừng nói vậy, không có cái gì là không bắt nắng cả. Mai mốt em phải thoa kem chống nắng đàng hoàng, thoa nhiều lớp lên.” Tô Minh như gặp phải kẻ địch: “Chắc em đem theo ít kem chống nắng lắm hả, để chị chuẩn bị sẵn vài tuýp cho em.”
 
Mãi đến khi lên xe của đoàn phim, Diêu Phi mới hoà hoãn lại. Đây là một quốc gia nhỏ gần biển, mười năm trước vừa kết thúc nội chiến, vậy nên nền kinh tế còn lạc hậu, nơi nơi đều là những toà nhà đổ nát.
 
“Đông Phương” lấy bối cảnh chủ yếu ở nơi này. Vì quay “Đông Phương”, Tư Dĩ Hàn và Vinh Phong từng ở đây một khoảng thời gian rất dài, bởi vậy anh ấy khá quen thuộc với nó. Nghe nói phần trưởng thành của “Giữa Hè” là do Tư Dĩ Hàn và Du Hạ cùng chấp bút, sử dụng bối cảnh bên này rất nhiều. Lựa chọn quay ở đây cũng là ý của Tư Dĩ Hàn, an toàn cho thiết lập trường quay và đoàn phim cũng như sự hiểu biết rõ về khu vực này giúp anh ấy thấy thuận buồm xuôi gió hơn.
 
Địa điểm quay cách thành phố năm giờ đi xe, khi Diêu Phi cảm thấy đời này mình đã ngồi máy bay và xe đủ rồi thì cuối cùng xe mới dừng tại một thị trấn nhỏ gần biển.
 
Chạng vạng, ánh nắng chiều nhuộm đỏ bầu trời. Không khí khô hanh đung đưa trong gió, và cuối cùng lại bao phủ bầu trời. Diêu Phi ra khỏi xe có máy điều hoà, rồi từ từ điều chỉnh cơ thể để thích ứng với nhiệt độ.
 
Phòng ốc trong thị trấn nhỏ vô cùng thấp bé, sang trọng nhất chính là ba tầng lầu trước mắt. Ở đây không sử dụng tiếng Anh. Nhận thức và ghép vần về sử dụng ngôn ngữ của Diêu Phi có hạn nên cô không đánh vần được mấy cái đó là gì.
 
Một chiếc xe việt dã màu đen dừng ở sau lưng, Thái Vĩ xuống xe trước, đoạn khiếp sợ chửi bậy một câu rồi mới nói: “Chỗ này —— anh Hàn tìm được kiểu gì vậy? Nóng quá trời.”
 
Thái Vĩ hơi phát tướng, xuống xe một hồi thì đầu đổ đầy mồ hôi vì quá nóng bức.
 
Diêu Phi đi vòng qua phía sau giúp tài xế xách vali. Vali của cô khá nặng, nhưng ba tầng lầu nhỏ đó không có thang máy. Bên cô hầu hết là phái nữ, cộng thêm sức lực của họ không mạnh bằng cô.
 
Diêu Phi xách hết toàn bộ vali xuống. Trong khi nhân viên đoàn phim tới hỗ trợ, Diêu Phi lùi lại hai bước, bất chợt trên vai có thêm một bàn tay, Diêu Phi quay lại đồng thời đã nắm cổ tay đối phương và chạm được vào chiếc đồng hồ đeo tay lành lạnh bằng kim loại.
 
Diêu Phi lập tức giảm sức lực và thả tay xuống, mới đứng thẳng nhìn người đằng sau: “Anh Thương?”
 
Thương Duệ ngẩng đầu lên quan sát căn phòng trước mắt, cổ áo sơ mi trắng dán lên da anh. Nước da anh trắng đến mức như nhiễm phải hơi lạnh, hàm dưới ngước cao tạo thành một độ cong lạnh lùng. Anh đứng thẳng tắp ở đó.
 
Lòng bàn tay của Thương Duệ đổ rất nhiều mồ hôi và đang được đặt lên vai Diêu Phi cách lớp áo. Chốc lát sau, mồ hôi đã thấm ướt áo cô và dán sát vào bả vai cô.
 
Mối quan hệ của họ không tốt đến vậy, thế này quá khó chịu.
 
Trời nóng nực, trên vai cô còn có người kề sát.
 
“Thương Duệ?” Diêu Phi quay lại muốn thoát khỏi tay anh, nóng quá. Cô không phải cây cột, vị này thật sự xem cô là cột chống đấy à? “Anh có thể buông tay không?”
 
Thương Duệ thẳng tắp ngã về phía cô.
 
Nhận ra có điều bất ổn, Diêu Phi phản ứng cực nhanh đỡ lấy vai anh nhưng không thể giữ vững được cơ thể anh. Thương Duệ là một người đàn ông cao 1m85, nặng hơn năm mươi kí, tay dài chân dài. Diêu Phi ngã ngửa xuống đất, toàn thân Thương Duệ đè lên phủ kín người cô, anh lặng lẽ tựa đầu lên một bên cổ và đôi môi nóng rực chạm vào da cổ cô.
 
Thương Duệ ngất xỉu rồi.

 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.