Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 84: Chiếc mũ xanh của hoàng đế 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói kết thúc, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Diệp Trần nhặt hạt dưa lên, thầm vỗ tay khen Tần Chiêu trong bụng.

Trâu bò lắm, lão đại, xin được kính trà ngài.

Nữ chính mà nói đánh liền đánh, quả không hổ danh là nhân vật phản diện cấp BOSS!

Tần Chiêu thể hiện ra ngoài rất bình tĩnh, ung dung, “Diệp Trần” tỉnh táo lại, mắt đỏ hoe, cắn chặt môi, trông cực kỳ tủi thân. Tần Chiêu xoay ngang người, đứng tránh ra, giọng lạnh lùng: “Xin lỗi đi.”

“Xin lỗi cái gì chứ?” “Diệp Trần” khóc, “Ta không xin lỗi, nàng ta trước đây làm nhiều chuyện với bọn ta như vậy, nàng ta không xin lỗi, dựa vào cái gì mà ta phải xin lỗi nàng ta?! Ta không xin lỗi!”

“Vẫn chưa được đánh đủ chứ gì?” Tần Chiêu nhếch khóe môi, giọng lạnh tanh: “Ngươi là nữ nhi của vị đại nhân nào? Cô thật muốn xem thử, lén cấu kết với đàn ông bên ngoài hãm hại thanh danh của thái tử phi, đẩy thái tử phi xuống nước, có ý định mưu sát, phụ thân ngươi sẽ giải thích thế nào với cô đây!”

Lời này khiến mặt “Diệp Trần” trắng bệch hẳn ra nhưng vẫn cắn môi không nói một câu. Tân Chiêu nổi nóng, quay sang hỏi kẻ dưới: “Đây là người nhà ai?”

“Bẩm điện hạ,” thị vệ đứng bên nhỏ giọng thưa, “Là nữ nhi của Diệp thừa tướng ạ.”

Nghe được đáp án này, Tần Chiêu sững người, chàng cố dằn lòng, ra vẻ bình tĩnh tự nhiên nói: “Gọi Diệp thừa tướng tới đây.”

Không cần Tần Chiêu gọi, thị nữ của “Diệp Trần” sớm đã đi gọi rồi. Tần Chiêu cứng người xoay lại nhìn “Diệp Trần”, chàng vốn muốn hỏi ngươi là người con gái nào của Diệp thừa tướng nhưng lại nghĩ ra Diệp thừa tướng chỉ có duy nhất một đứa con gái, vấn đề này không cần phải hỏi.

Nhưng Tần Chiêu thật không thể tin nổi.

Người này sao có thể là “Diệp Trần” chứ?

Tuy Diệp Trần không phải là thánh mẫu cực kỳ lương thiện, trong xương cốt vẫn có chút ích kỷ, lạnh bạc, nhưng tuyệt đối không phải người ác độc đã đẩy người ta xuống nước, biết rõ danh dự quan trọng thế nào với một nữ tử mà còn cố ý dẫn đàn ông tới gặp nữ tử đó.

Hơn nữa, sau khi đã làm tất cả những chuyện này, từ tận đáy lòng vẫn không hề chịu nhận sai, người như vậy, sao có thể là Diệp Trần được?

Tần Chiêu không thể tin nổi, trong lòng vẫn nuôi chút hy vọng, hỏi thiếu nữ đang quỳ dưới đất khóc: “Ngươi tên là gì?”

“Diệp Trần” ngoảnh mặt đi ngó lơ chàng, thị vệ đứng bên đành rụt rè đáp thay: “Là tiểu thư Diệp Trần ạ.”

Tia hy vọng cuối cùng tắt ngúm.

Tần Chiêu nhìn người quỳ dưới đất, mãi một lúc lâu mới nói đầy bứt rứt: “Ngươi không nên như thế này.”

Nữ chính “Diệp Trần” quỳ dưới đất lẫn Diệp Trần nằm trên giường nghe xong câu ấy đều phải ngẩn ra. Tần Chiêu nhắm mắt lại, vẻ như cực kỳ thất vọng: “Sao ngươi có thể như thế này?”

“Trò đùa này tôi xem chẳng hiểu gì hết.” Diệp Trần buôn chuyện với Ba Tám: “Tần Chiêu nghĩ nữ chính phải như thế nào cơ?”

“Tôi thấy ấy là cả hai người này đều sai sai.” Ba Tám cắn hạt dưa, nói nghe cực kỳ cao siêu: “Có nội tình, có gian tình.”

“Có phải trước đây Tần Chiêu từng thích ai không?” Diệp Trần cắn hết hạt dưa mình cầm, thò tay sang lấy của Ba Tám, Ba Tám tiện tay đưa cho cô một cốc coca: “Coca zero không đường đấy, không béo đâu.”

“Linh hồn tôi không hề sợ béo.” Diệp Trần khinh bỉ liếc Ba Tám tròn vo. Ba Tám xoa xoa người mình, ngẫm nghĩ rồi nói: “Không được, tôi là người sắp đi xem mắt, không thể sa đọa như vậy được.”

“Ồ!” Diệp Trần thích thú ồ lên, “Anh đăng ký được vào hệ thống tìm bạn trăm năm rồi à?”

“Được rồi!” Ba Tám tự tin nói, “Vẫn đang chờ xếp số, chờ xếp đến tôi là tôi có thể được đi xem mắt rồi. Dựa vào độ anh tuấn vô song của tôi đây, tôi tin mình sẽ nhanh chóng có đối tượng ngay thôi!”

Diệp Trần hoài nghi ngắm nghía Ba Tám. Ba Tám dùng cái biểu cảm cười mỉm nhìn lại Diệp Trần: “Ánh mắt của cô là ý gì thế hả?”

“Tôi cực kỳ muốn biết thẩm mỹ của giới AI các anh nó như thế nào. Anh thế này mà là anh tuấn vô song? Anh có thể nói cho tôi nghe thử chút, mỹ mạo động lòng người trong lòng anh là như thế nào không?”

“Là…” Ba Tám mặc dù vẫn cười mỉm chỉ nhưng Diệp Trần rất thần kỳ có thể cảm giác được một sắc thái gì đó như là “ngượng ngùng” trên mặt anh ta. Ba Tám cúi đầu, giọng thẹn thùng nói: “Là… Cô từng thấy cái icon đội mũ xanh ngậm điếu thuốc trong QQ QQ Photo20181031000504 chưa… Bản nâng cấp còn đeo cả vòng cổ ngậm điếu thuốc ấy…”

Diệp Trần hít một hơi thật sâu, Ba Tám ngượng ngùng nói: “Tôi cảm thấy như thế rất đẹp.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Diệp Trần lập tức chuyển sang nhìn Tần Chiêu, ý đồ dùng thịnh thế mỹ nhan Tần Chiêu để rửa mắt, trấn an tâm hồn: “Thẩm mỹ của giới AI các anh đúng là khác xa loài người.”

“Cô nói vậy là tôi không vui đâu đó…”

“Điện hạ…”

Giữa lúc Diệp Trần và Ba Tám tán phét với nhau, “Diệp Trần” quỳ dưới đất quan sát sắc mặt của Tần Chiêu, chẳng hiểu sao lại thấy có gì đó giống như là đau lòng. Người đẹp đúng là có ưu thế hắn, chỉ chau mày thôi cũng khiến người ta thương tâm.

“Diệp Trần” bỗng cảm thấy mình có lẽ đã làm sai điều gì, khe khẽ hỏi: “Điện hạ… trước đây từng quen biết ta sao?”

Tần Chiêu tỉnh lại sau cơn choáng váng vì người nữ tử mình tát chính là Diệp Trần.

Chàng lấy lại bình tĩnh, nhanh nhẹn bịa một lí do: “Diệp tiểu thư tiếng lành đồn xa, trước nay cô luôn cho rằng Diệp tiểu thư là người thông tuệ, hiểu lý lẽ, không ngờ lại là hạng người không biết phân biệt thị phi như thế này.”

“Điện hạ, là nàng ta sai trước, ta phản đòn lại chẳng lẽ là sai sao?!” “Diệp Trần” nghe Tần Chiêu đánh giá mình như vậy thì phẫn nộ chất vấn, “Điện hạ biết trước đây nàng ta đã làm những gì không? Điện hạ biết vì sao ta lại làm vậy với nàng ta không?!”

Nếu là người khác, tất nhiên Tần Chiêu sẽ nói không, chàng cảm thấy, đánh giá một người không thể dựa vào lời của người khác, chàng tin tưởng vào đôi mắt mình.

Mạnh Khanh Khanh là người thế nào, không cần người khác phải tới nói.

Nhưng mà, lúc này đây, người hỏi chàng lại là Diệp Trần đã dây dưa sáu kiếp cùng chàng, chàng cụp mắt xuống, đành phải hỏi: “Vì sao?”

“Điện hạ, nàng ta trước nay vẫn luôn thích cướp đoạt đàn ông của người khác làm vui. Lần trước, một vị bằng hữu của ta thích một nam tử, nàng ta liền ra sức dụ dỗ, khiến nam tử kia từ bỏ bằng hữu của ta, quay sang theo đuổi nàng ấy. Lần này, nàng ta biết rõ…” “Diệp Trần” ngập ngừng một chút, giấu tên bạn mình đi, nói tiếp, “biết rõ một vị bằng hữu khác của ta vô cùng ái mộ điện hạ, nàng ta liền trên nịnh hót dưới bợ đỡ để trở thành thê tử của điện hạ…”

“Không cần nói nữa.”

Tần Chiêu không nghe lọt tai nổi nữa, chàng nhìn “Diệp Trần”, ánh mắt ngập tràn thất vọng.

“Người khác ta không biết, nhưng thái tử phi là do mẫu hậu của cô chọn nàng làm, là do cô đồng ý cưới. Thậm chí, nói ra thì ngươi vốn cũng được lọt vào mắt của mẫu hậu của cô. Nếu lúc trước mẫu hậu không chọn nàng mà chọn ngươi, há chẳng phải giờ này khắc này ngươi cũng nên tự tát mình một cái?”

“Nếu ta biết bằng hữu mình thích điện hạ thì tuyệt đối sẽ không gả cho điện hạ!” “Diệp Trần” lập tức phản bác. Tần Chiêu bật cười trào phúng: “Nhưng bằng hữu của ngươi là bằng hữu của thái tử phi sao? Nàng ấy có nghĩa vụ này sao?”

Lời này khiến “Diệp Trần” lập tức nghẹn lời. Vừa lúc Diệp thừa tướng chạy tới, vào xin lỗi Tần Chiêu. Tân Chiêu hơi phiền lòng, chàng vốn định phạt nặng “Diệp Trần” nhưng hễ nghĩ đó là người chàng ngày nhớ đêm mong thì chàng lại hơi không nỡ hạ quyết tâm.

Tuy vậy, nhìn Mạnh Khanh Khanh nằm trên giường mỉm cười quan sát hết thảy, vẻ mặt điềm đạm, nhu mì, chàng lại cảm thấy, cứ thế bỏ qua thì không khỏi quá bất công với Mạnh Khanh Khanh.

Nghĩ đi nghĩ lại, chàng nói với Diệp Trần đang nằm trên giường: “Khanh Khanh, nàng muốn thế nào?”

Chàng gọi cô là Khanh Khanh.

Đây là lần đầu tiên chàng gọi cô như vậy. Diệp Trần ngẩn ra giây lát mới hiểu được là chàng đang giữ thể diện cho mình trước mặt mọi người.

Tần Chiêu đã nể mặt, cô sao có thể phớt lờ ý tứ của chàng.

Vừa mới đòi đánh đòi giết hùng hổ bỗng nhiên lại mềm lòng ư? E là bỗng nhiên không muốn phạt “Diệp Trần” nhưng lại sợ mất thể diện nên mới kéo cô ra nói thay.

Diệp Trần còn biết nói gì nữa đây?

Nữ chính dù sao vẫn là nữ chính.

Trong khoảnh khắc, Diệp Trần bỗng cảm thấy mình đã có thể hiểu được mấy phần cảm giác bất cam trong lòng Lục Lương rồi.

Cô mỉm cười, nếu không biết trước những chuyện sau này, e là cô đã đứng dậy, trút một cái bạt tai lên mặt “Diệp Trần” rồi. Nhưng cô lại biết, chẳng mấy nữa họ sẽ bị phạt đi trông Hoàng lăng. Lúc này nên bớt gây thù chuốc oán mới phải.

Diệp Trần cười nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, vậy coi như đã xong rồi đi.”

Lời này khiến trái tim Tần Chiêu thắt lại, chẳng biết nghĩ thế nào, chàng mấp máy môi, quay sang nói với “Diệp Trần” quỳ dưới đất: “Ngươi xin lỗi cho cô! Ngươi làm sai thì nên nhận phạt, hôm nay nếu không xin lỗi, cô nhất định sẽ không bỏ qua!”

Nói xong, Tần Chiêu ngồi xuống cạnh Diệp Trần, không dám quay đầu lại, cảm giác như thể mình đã làm sai chuyện gì.

Diệp Trần quan sát sắc mặt của chàng ta rồi nhìn sang nữ chính “Diệp Trần” cắn môi quỳ dưới đất tựa như đang đấu tranh tinh thần ghê gớm lắm. Thái độ Tần Chiêu kiên quyết, cứ như thể định đòi lại công bằng đến cùng cho cô vậy.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Trần cũng nghe được một câu: “Xin lỗi…”

“Nói to lên.” Tần Chiêu cúi đầu, cao giọng.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi!”

Nữ chính “Diệp Trần” òa khóc, đứng dậy chạy đi. Diệp thừa tướng bất lực thở dài, cáo từ Tần Chiêu rồi đuổi theo đứa con gái.

Trong phòng chỉ còn Diệp Trần và Tần Chiêu cùng mấy người thị nữ. Diệp Trần tủm tỉm cười nhìn Tần Chiêu: “Cảm ơn điện hạ ra mặt giúp ta.”

Tâm tình Tần Chiêu có vẻ không được tốt, chàng ừ một tiếng, dém lại góc chăn cho cô: “Nghỉ đi cho khỏe.”

“Điện hạ có vẻ không được vui?” Diệp Trần nhìn chàng ta, ánh mắt đầy thấu hiểu. Tần Chiêu lắc đầu: “Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi đây.”

“Điện hạ,” Diệp Trần nắm chặt tay Tần Chiêu, Tần Chiêu cứng người lại. Diệp Trần dường như nhận ra hành động của mình vượt quá quy củ, vội vàng buông ngay ra, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Điện hạ có thể ngồi với ta thêm lúc nữa không?”

Tần Chiêu giờ mới nghĩ ra, Mạnh Khanh Khanh ban nãy hẳn là bị một phen giật mình, thấy thương nàng, chàng lại ngồi xuống cạnh người nàng, giọng ôn hòa: “Ừm, ngủ đi, ta trông cho.”

Có Tần Chiêu ở bên, trong lòng Diệp Trần thoải mái hẳn.

Thực ra không phải cô sợ, cô chỉ đơn thuần cảm thấy có người này ngồi đây thì ngủ ngon hơn mà thôi.

Diệp Trần đang mơ màng sắp ngủ, bỗng nhớ tới những lời nữ chính nói ban nãy, không kìm được hỏi: “Những lời Diệp cô nương vừa nói ban nãy, điện hạ không để ý sao…”

“Ừm…” Tần Chiêu vô tư đáp, “Nàng không phải người như thế, ta biết.”

Diệp Trần cười khẽ: “Điện hạ có vẻ rất hiểu ta.”

“Đôi mắt con người không biết nói dối.” Giọng Tần Chiêu rất bình thản, không có chút tí ti nào tính tình non dại mà giống như một kẻ giả đã trải qua đủ sự đời tang thương, “Nàng có một đôi mắt rất đẹp.”

Nghe chàng nói như thế, Diệp Trần không giấu nổi nụ cười. Bất giác, thấy trong lòng dịu dàng, ấm áp.

Thu cúc yến khép màn bằng trò khôi hài của “Diệp Trần”. Vì toàn bộ khách nam đều có thể nhìn thấy hết chuyện ở bên nhà thủy tạ nên tuy rằng “Diệp Trần” không bị phạt công khai nhưng mọi người cũng đều đã biết rõ mười mươi tính nết cô nương này.

Vốn dĩ thấy “Diệp Trần” là người hoạt bát, tươi sáng, giờ thì khó tránh khỏi cảm thấy nàng ta quá mức tự phụ, thiếu giáo dưỡng.

Sau này, qua lời người khác, Diệp Trần mới được biết, người nam tử “Diệp Trần” sai nha hoàn gọi tới hôm đó chính là nam chính Tần Yến Thanh.

Mạnh Khanh Khanh thích Tần Yến Thanh là chuyện mọi người đều biết. Nếu hôm đó không phải chuyện ở nhà thủy tạ đều được mọi người thấy rõ một hai, không phải Tần Chiêu tới kịp, “Diệp Trần” kéo Mạnh Khanh Khanh xuống sau đó một mình bơi đi chuồn mất, Mạnh Khanh Khanh lại là người không biết bơi lội, Tần Yến Thanh chỉ còn nước phải đi cứu người, đến lúc đó, kết hợp với chuyện Mạnh Khanh Khanh từng ái mộ Tần Yến Thanh, Diệp Trần đúng là có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Với một thái tử phi, đây là vết nhơ hủy diệt cả một đời.

“Diệp Trần” chỉ cho đó là đùa dai nhưng hoàn toàn không nghĩ được rằng, đùa như vậy, thực sự ác ý biết bao.

Sau chuyện này, “Diệp Trần” đã bị Diệp thừa tướng cấm túc ở nhà. Diệp Trần nhẩm tính thời gian, chẳng mấy năm nữa, vị nữ chính “Diệp Trần” này sẽ nữ giả nam đi phiêu bạt giang hồ rồi. Vấn đề là hiện giờ nàng ta và Tần Yến Thanh đã gặp nhau, không biết chuyện này có làm thay đổi diễn biến gốc hay không.

Diệp Trần mải suy tính diễn biến trong thế giới gốc còn Tần Chiêu thì lại chìm sâu trong nỗi rối lòng.

Chàng biết mình nhất định sẽ yêu Diệp Trần, sáu thế giới đã qua, bất kể ban đầu là thích hay không thích, cuối cùng chàng đều sẽ thích Diệp Trần, bởi vì trong sâu thẳm con người Diệp Trần luôn có thứ gì đó thu hút tình yêu của chàng.

Nhất cử nhất động của nàng, nét mặt biểu cảm của nàng, đều có thể khiến chàng yêu.

Nhưng ở thế giới này, Diệp Trần lại khiến chàng thấy thực sự ghét vô cùng, không phải là không thích mà là cực kỳ ghét. Ngược lại, Mạnh Khanh Khanh…

Tần Chiêu không biết tình cảm mình dành cho Mạnh Khanh Khanh là gì. Có thể là đồng tình, có thể là thương hại, có thể là quý mến, có thể là sự đùm bọc giữa bạn bè với nhau.

Hễ nàng đứng bên cạnh chàng, từ tận bản năng, chàng liền cảm thấy không nỡ để nàng chịu chút oan ức nào.

Tình cảm như thế khiến chàng hơi sợ, nếu chàng phóng túng nó, lâu ngày, có lẽ chàng sẽ thực sự yêu người này. Nhưng chờ chàng yêu rồi, chàng và Mạnh Khanh Khanh yêu nhau, sau đó chàng lại yêu Diệp Trần, thế thì thực sự quá bất công với Mạnh Khanh Khanh.

Cứ nghĩ đến đôi mắt trong veo dịu dàng của Mạnh Khanh Khanh là Tần Chiêu lại cảm thấy không thể để như vậy được.

Nghĩ một hồi, cuối cùng Tần Chiêu quyết định, chàng phải tiếp xúc với Diệp Trần nhiều hơn. Có lẽ nếu tiếp xúc nhiều hơn, chàng sẽ nhận ra điểm tốt của người con gái này.

Nghĩ đoạn, Tần Chiêu liền đứng dậy. Giờ phần lớn mọi chuyện đã được an bài xong, chàng đang rảnh tay, tối đến liền tranh thủ lẻn tới phủ thừa tướng, làm chút chuyện nhòm ngó khuất tất.

Tối đầu tiên chàng đi, chàng trông thấy “Diệp Trần” sinh sự ầm ĩ làm chàng đau hết cả đầu.

Tối thứ hai chàng đi, chàng trông thấy “Diệp Trần” cãi nhau với phụ thân, ầm ĩ làm chàng đau hết cả đầu.

Tối thứ ba…

Tần Chiêu đi được hai lần thì Diệp Trần liền nhận ra điều bất thường.

Trực giác của phụ nữ trong chuyện chồng mình ngoại tình luôn chuẩn xác chẳng thua kém gì Sherlock Holmes.

Tối ngày thứ ba Tần Chiêu về trễ, Diệp Trần ngồi trước gương tháo trang sức, nói với Ba Tám: “Tra giúp tôi vị trí của Tần Chiêu đi.”

“100 điểm tích lũy.”

Ba Tám những lúc thế này luôn rất nguyên tắc, Diệp Trần hừ một tiếng: “Trừ đi.”

Cô có tiền.

Một lúc sau, trong đầu Diệp Trần xuất hiện một bản đồ, điểm sáng đại diện cho Tần Chiêu đang ở tại…

Diệp phủ.

Nhớ lại thái độ lần trước của Tần Chiêu với nữ chính “Diệp Trần”, Diệp Trần bật cười, coi như đã hiểu.

Tần Chiêu ắt là đã trót nhất kiến chung tình với nữ chính “Diệp Trần” rồi đây mà.

Có điều Diệp Trần cũng không lấy làm lạ, dù sao thì trong thế giới gốc, nữ chính “Diệp Trần” vừa xuất hiện, Tần Chiêu liền yêu nàng ta ngay lập tức.

Tuy vậy, trong lòng Diệp Trần vẫn hơi buồn một chút. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định phải đi bắt gian. Diệp Trần gọi thị nữ vào thay y phục cho mình, mang theo thị vệ, đi thẳng tới cửa sau của Diệp phủ.

Cô muốn nhìn thử xem Tần Chiêu sẽ làm thế nào.

Diệp Trần ngầm đoán, dựa vào cái tình dễ mềm lòng, hay áy náy của nhân vật phản diện của thế giới này, bị vợ mình bắt gian tại trận, chắc sẽ chịu ngoan ngoãn một thời gian. Nhưng nếu như vậy thì cô lại càng thấy không vui hơn.

Cô còn chưa chụp mũ xanh cho Tần Chiêu, chàng ta lại đã rục rịch định đội cho cô rồi à?

Xe ngựa đi thẳng về phía Diệp phủ, trong lòng Diệp Trần sóng ngầm cuồn cuộn. Đêm đã khuya, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng xe ngựa lóc cóc đi trên đường, lọc cà lọc cọc. Diệp Trần lắng tai nghe tiếng xe chạy, thở dài một hơn, đang định tự an ủi bản thân một chút thì xe ngựa bỗng dừng lại.

Diệp Trần lập tức cảnh giác, hỏi người bên ngoài: “Sao vậy?”

“Nương nương, có tảng đá.”

Người nọ đáp. Diệp Trần thở phào một hơi, bình thản bảo: “Chuyển nó ra chỗ khác đi.”

Phu xe vâng dạ, xuống dọn tảng đá đi. Diệp Trần ngả lưng dựa vào thùng xe, bất ngờ rơi vào trong một lồng ngực ấm áp!

Diệp Trần sợ hãi hét lên nhưng đã bị đối phương bịt chặt miệng, ôm cả người cô vào lòng, đối phương hạ thấp giọng nói: “Là ta.”

Tần Yến Thanh!

Cơ thể này quen thuộc với mọi thứ thuộc về Tần Yến Thanh, chàng ta vừa lên tiếng là cô nhận được ngay, lập tức bình tĩnh trở lại.

Thấy cô thả lỏng người, Tần Yến Thanh mới buông cô ra. Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh. Tần Yên Thanh nói khẽ: “Có người truy sát ta, giúp ta chút đi.”

“Giúp thế nào?” Diệp Trần bình tĩnh đến lạ, nam chính bị truy sát, tất nhiên là giúp được là phải giúp. Tần Yến Thanh thấy đối phương bình tĩnh, không mảy may hoảng hốt chút nào, bất giác nhìn kĩ cô hơn, nhanh chóng trả lời: “Chở ta về phủ.”

Diệp Trần gật đầu, nói với ngoài xe: “Lão Trương, ta bỗng nhớ ra mình có chút việc phải đi tìm một vị tỷ muội. Chúng ta tới phủ Yến vương đi.”

“Vâng.”

Phu xe không dám nói nhiều, giục ngựa quay đầu.

Tần Yến Thanh ngồi yên, tựa vào một góc khác, giữ khoảng cách với Diệp Trần.

Đối mặt với vị “cựu” tình lang này, Diệp Trần có hơi lúng túng. Hai người quen biết nhau từ nhỏ, Tần Yến Thanh rất hiểu Mạnh Khanh Khanh. Diệp Trần sợ y phát hiện ra sơ hở nên không dám nói nhiều. Tần Yến Thanh tựa vào vách thùng xe, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó khóe môi cong lên: “Có gia đình rồi, hấp dẫn hẳn ra.”

Câu nói ngả ngớn này khiến Diệp Trần hơi khó chịu, mặt đanh lại: “Điện hạ vượt quá lễ nghi rồi.”

“Xem ra nàng sống cũng không tồi.” Tần Yến Thanh cười, “Hoàng huynh có vẻ rất tốt với nàng.”

Diệp Trần phớt lờ chàng ta. Tần Yến Thanh chậc chậc mấy tiếng rồi nói: “Gả cho người cái liền lạnh lùng vô tình ngay được, đúng là tác phong của Mạnh Khanh Khanh.”

“Đã biết ta đã gả cho người, lại còn là hoàng tẩu của điện hạ, là thái tử phi,” Diệp Trần nhìn chòng chọc đối phương, mặt lạnh lùng, “vậy phiền điện hạ hãy tôn trọng ta!”

Tần Yến Thanh không đáp gì. Nghe Diệp Trần nói những lời như vậy, không hiểu sao, trong lòng rất khó chịu.

Hẳn là vì được một người theo đuổi đã thành thói quen, bỗng một ngày mất đi, khó tránh khỏi một chút hụt hẫng.

Tần Yến Thanh cảm thấy bản thân thật buồn cười. Lúc Mạnh Khanh Khanh theo đuổi y, y ghét nàng ta thật là phiền. Giờ Mạnh Khanh Khanh nói năng lạnh nhạt với y, y lại cảm thấy hơi buồn lòng.

Cảm giác khó chịu này thôi thúc chàng lên tiếng: “Giữa ta và nàng còn nói gì tôn trọng hay không tôn trọng chứ? Lúc nàng tự dâng mình mong được đầu gối tay ấp bị ta cự tuyệt, sao không thấy nàng nhắc tới tự trọng?”

Tần Yến Thanh nói vậy làm Diệp Trần phải vội vàng lục tung trí nhớ Mạnh Khanh Khanh lên tìm kiếm. Sau đó…

Diệp Trần bị trình độ hèn mọn của Mạnh Khanh Khanh khi yêu đối phương làm giật mình.

Cô mất một lúc chỉnh đốn lại tinh thần, ngước mắt nhìn Tần Yến Thanh.

“Điện hạ,” cô nói vô cùng nghiêm túc, “Tình cảm là thứ có thời hạn. Lúc ta thích điện hạ, ta có thể toàn tâm toàn ý dâng hiến cho điện hạ. Giờ thời hạn đã hết rồi, ta không còn thích điện hạ nên không muốn cho gì hết nữa.”

Lời của nàng khiến mặt Tần Yến Thanh sa sầm hẳn lại. Diệp Trần không để ý, tiếp tục nói: “Hôm nay ta giúp điện hạ hoàn toàn là vì nể mặt Thái tử. Điện hạ là hoàng đệ của trượng phu ta, ta giúp điện hạ. Nếu không phải nể quan hệ giữa điện hạ và trượng phu ta,” Diệp Trần nói tới đây thì cau mày lại, “điện hạ cho là ta sẽ lo lắng sống chết của điện hạ sao?”

Tần Yến Thanh im lặng. Xe ngựa dừng lại. Diệp Trần liếc nhìn thử bên ngoài, lạnh lùng nói: “Mau đi đi.”

Tần Yến Thanh mím môi, nhảy xuống từ sau xe.

Phu xe ở ngoài kính cẩn thưa: “Nương nương, tới rồi ạ.”

“Ta bỗng nhớ ra việc đó ta không cần làm nữa.” Diệp Trần nói dối không chớp mắt, kiểm tra thử vị trí của Tần Chiêu, đã về phủ rồi, cô nhẹ nhàng nói: “Hồi phủ thôi.”

Phu xe không hỏi nhiều, lại đánh xe ngựa về.

Tần Yến Thanh đứng trước cửa, ôm miệng vết thương, nhìn theo bóng chiếc xe ngựa đi xa.

Không thích… sao?

Tần Yến Thanh mỉa mai nghĩ, lại nhớ tới cặp mắt lạnh giá của Diệp Trần.

Trong lòng chàng ta có gì đó đang cựa mình.

Mạnh Khanh Khanh, nàng không thích ta nhưng ta thì lại có hơi thích nàng rồi.

Trong lòng Diệp Trần thấy hơi buồn bực. Ra ngoài bắt gian chồng, không may gặp phải mối tình đầu kiêm đối tượng ngoại tình tương lai, tự mình làm mình tức…

Nhưng không sao, cô, không sợ!

Về tới Đông cung, Tần Chiêu ra đón cô. Bị cái cô “Diệp Trần” kia làm đau cả đầu, Tần Chiêu vừa về là liền muốn đi tìm thái tử phi nhà mình để rửa mắt, không ngờ thái tử phi lại không ở nhà.

Đã trễ thế này, thái tử phi nhà mình còn đi đâu? Tần Chiêu bất giác thấy lo lắng. Chàng ngầm đoán xem Mạnh Khanh Khanh đi đâu, chờ rồi lại chờ.

Vừa nghe báo thái tử phi về, chàng liền vội chạy ra đón. Diệp Trần vén rèm lên, thấy Tần Chiêu đứng ngóng ngoài xe như chú chó con, có vẻ đã đợi lâu rồi.

Diệp Trần không nhịn nổi cười: “Sao điện hạ lại ra đây chờ ta vậy?”

Tần Chiêu cũng không nhịn được cười, đưa tay ra đón Diệp Trần, mắt nhìn vào trong xe. Chỉ nhìn thoáng qua một cái, chàng liền tinh ý nhận ra, có máu.

Tần Chiêu giật mình nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, cười đáp: “Ngày thường nàng đều chờ ta về, hôm nay ta chờ nàng một lần.”

Nói xong, chàng lặng lẽ thu tầm mắt về, trong lòng thầm nghĩ…

Rốt cuộc thái tử phi đã đi đâu?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.