Bạch Nhất Dạ của ngày xưa không còn nữa, rốt cuộc, người định xem ta là một tên nhóc đến bao giờ."
Tống Vu Hàn nói: "Ta từ lâu đã không còn xem ngươi là một tên nhóc!"
Bạch Nhất Dạ tra kiếm vào vỏ, lạnh nhạt chất vấn: "Ha...Ai là người từng nói với ta, tiên ma vĩnh viễn không cùng chung một đường?"
Khoé miệng bất động, Tống Vu Hàn trong lòng đau đáu. Bản thân vốn đã vạch rõ ranh giới với ma đạo, nay lại vì một lòng hướng đến người nọ mà không biết xấu hổ nói ra những lời này:
"Chỉ cần đó là ngươi, ta đều có thể cho ngươi thứ ngươi muốn"
Ngay cả ta cũng không nhận ra, từ bao giờ ta đã coi trọng ngươi đến thế...nhưng ngươi đối với ta, cũng thật tuyệt tình."
Người ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ, lại có thể thấy Tống Vu Hàn chân nhân khẩn thiết như ngày hôm nay.
Mang ánh mắt ý vị thâm tình, Tống Vu Hàn từ từ đi tới trước mặt Bạch Nhất Dạ. Y cúi người ôm chặt lấy hắn, cười khổ nói: "Xúc cảm mất mát này, chính là ta đã thích ngươi...Tiểu Dạ."
!!
Bạch Nhất Dạ giật mình, thầm nghĩ hắn hiện tại là đang nghe thấy cái gì? Sư tôn chính là đang nói thích ta sao? Từ bao giờ mà...?
Hoằng Đạo một bên ngẩn người, trong đầu y liền hiện lên một vạn câu hỏi, khó hiểu nhìn một màn trước mắt.
Bạch chủ cũng có sư phụ sao?
Cảm nhận thấy áp bách của người nam nhân nọ vì cảm xúc mà lan toả, Hoằng Đạo chốc chốc lạnh sống lưng. Người trước mặt y ngay bây giờ chính là một kẻ mạnh đến mức nếu muốn liền có thể một tay tiêu diệt Hoằng Đạo y, ngay cả việc chiến đấu nghiêm túc với đội quân vô hình cũng chẳng có một phần cơ hội để thắng.
Thầm nghĩ quái lạ, xung quanh Bạch chủ tại sao toàn là những kẻ máu mặt của Tam Giới a. Khiến y hết sợ hãi người này lại đến người kia, ta cũng biết mệt được không hả?
Nhắm mắt cũng thấy Tống Vu Hàn hiện tại không hề có một chút địch ý nào với Bạch Nhất Dạ, mà hiện tại y lại còn đang diễn cảnh thổ lộ tâm tình?
Hoằng Đạo không để ý nữa, quyết định chạy đi tìm kiếm tỳ nữ Hoa Đào đã bị lạc mất từ bao giờ, tiện đường quay trở về báo cáo cho Ma chủ một chút tin tức.
Hoa Đào: Kẻ dư thừa chính là ta!
...----------------...
Ma cung, Ma giới.
Ngồi quan sát mọi thứ từ đầu đến cuối, Thiên Hệ khi thấy sự xuất hiện của Tống Vu Hàn, y đột nhiên đùng đùng giận dữ.
Còn quả cầu trong suốt đang tái hiện khung cảnh ở Nhân giới kia, khoảnh khắc hình ảnh Tống Vu Hàn ôm lấy Bạch Nhất Dạ hiện rõ lên trước mắt.
Thiên Hệ liền nhíu mày, răng cắn thật chặt, một quyền đập tan quả cầu vỡ thành trăm mảnh.
Tiếng động phát ra cực lớn khiến mấy tỳ nữ đứng xung quanh đó cảm thấy vô cùng sợ hãi mà cúi đầu thật thấp.
Thiên Hệ gằn giọng nói:
"Ta nên giết tên khốn Tống Vu Hàn đó từ ngày xưa mới phải!"
Nói rồi, thân ảnh y lao ra ngoài, miệng huýt sáo gọi ra Ưng Điểu, liền một đường bay đến Rừng Ma Đại Ngàn.
Hoằng Đạo đang trên đường về Ma cung bỗng thấy bóng dáng quen mắt kia đang bay như tên lửa trên không trung về hướng ngược lại.
Đùa ta chắc? Hoằng Đạo y mới từ đó quay về a.
Hoằng Đạo bị quay như chong chóng, chạy hết nửa đường rồi lại vòng về chỗ cũ.
Thiên Hệ khi tới nơi, liền nhảy một cái ra khỏi lưng Ưng Điểu, hướng về phía Tống Vu Hàn làm ra một loạt mấy công kích ác ý.
Tống Vu Hàn chậm chạp nhấc mi mắt, dùng cơ thể chắn trước người Bạch Nhất Dạ.
Bạch Nhất Dạ ngẩng đầu, mắt lại nhìn thấy y rút Uyển Thanh Kiếm ra đón nhận.
Nhìn Bạch Nhất Dạ được Tống Vu Hàn một thân to lớn che chở, động tác của Thiên Hệ liền trở nên ngoan độc hơn gấp mấy lần.
Trận đấu giữa hai cường giả diễn ra trước mắt, Bạch Nhất Dạ hiện tại có chút không biết phải làm cái gì?
Sư tôn...
Đến khi sức phá hoại của cả hai quá lớn, phạm vi cũng đã lan rộng ra khỏi Rừng Ma. Nơi sinh sống của những phàm nhân xung quanh đó đều bị ảnh hưởng một cách nặng nề. Họ có lẽ chỉ nghĩ đó là rung chấn do động đất, chứ cũng không ngờ là do cuộc chiến giữa Tống Vu Hàn và Thiên Hệ gây ra.
Bạch Nhất Dạ thấy hai người đánh đến độ chẳng còn quan tâm gì đến trời đất xung quanh. Một mình một thế giới, cứ thế phá nát cả khu rừng, sau một hồi liền san phẳng Rừng Ma trở thành bình địa.
Hắn liền cảm thấy không ổn, mấy tộc yêu nhân sống trong Rừng Ma cũng đều đang bỏ chạy đi mất rồi. Bạch Nhất Dạ nhíu mày, tiến đến định ngăn cả hai lại.
"Dừng lại đi!"
Thế nhưng, Bạch Nhất Dạ lại cảm thấy vô cùng khó khăn trong việc chen ngang vào cuộc chiến ấy ngay lúc này.
Hai người bọn họ, đánh nhau cũng thật là hăng hái!
"Ta nói, đủ rồ––"
Bạch Nhất Dạ chưa nói hết câu, hắn bỗng đứng khựng lại, hai con ngươi màu đen dần mất đi tiêu cự.
Hắn đột ngột ngã xuống, người cứng đờ, đôi mắt thì khép chặt lại.
Bạch Nhất Dạ hiện tại trông giống như một con robot đã sập nguồn, y phục xanh đen lẫn suối tóc đen dài phủ ra nền đất.
Thiên Hệ và Tống Vu Hàn lúc cảm nhận được sự bất thường, chỉ kịp nhìn thấy cảnh Bạch Nhất Dạ đang nói gì đó, lại đột nhiên cả thân mình ngã xuống.
Trái tim rớt mạnh một cái, cả hai liền tách ra, không đánh nữa.
Rồi lập tức vọt tới.
Động tác gấp gáp tột đỉnh chạy đến bên người Bạch Nhất Dạ, trong đáy mắt thấy hắn giống như đang ngủ, lại giống như đã chết.