Sớm tinh mơ, mây vờn núi. Hôm nay lại là một ngày có gió thu thổi. Tại một khu vườn ở Dược Thiên Phong, người ta liền thấy Bạch Nhất Dạ đang đứng cùng với một tiểu sư muội nào đó.
Bạch Nhất Dạ vươn mình ngáp ngắn ngáp dài, ống tay áo rộng bay lất phất, suối tóc đen cố định bằng một dải băng màu trắng. Nét trẻ con trên gương mặt hắn nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là gương mặt thanh tú của thiếu niên mười chín mới lớn, mắt phượng càng lúc càng sắc sảo hơn gấp mấy lần khi còn nhỏ tuổi. Tiện tay cầm lên một cái thúng đựng nước, hắn bắt đầu công việc của mình như thường lệ. Vừa nghiêng cái thúng tưới nước cho tiên thảo Bạch Nhất Dạ vừa nói với người bên cạnh:
"Ây da, mấy cây tiên thảo này phát triển có vẻ rất tốt a."
"Bạch sư huynh, huynh nói đúng. Chỉ vài ngày mà nó đã cao từng này rồi, Triệu sư thúc chắc hẳn sẽ rất hài lòng!" Nữ nhân trông mềm mại, nhỏ nhắn cùng làm động tác tương tự với Bạch Nhất Dạ, mắt to sáng ngời thốt lên.
Nàng tên Hà An Liên, một em gái dễ thương bị mẫu thân gửi đến Dược Thiên Phong để học cách tu tâm dưỡng tính. Mà mẫu thân nàng không ai khác chính là Cẩm Lý chân nhân!
Cầm trên tay vài cọng cỏ dại vừa nhổ lên từ mặt đất, Bạch Nhất Dạ hỏi:
"Suốt thời gian qua muội ở đâu thế hả?"
Hà An Liên như bị hỏi đúng chỗ ngứa liền ngửa mặt lên trời, nhăn mày phụng phịu nói:
"Muội bị mẫu thân cấm túc. Nghĩ kiểu gì cũng thấy muội thật thảm a!"
"Vào tháng giêng muốn đi lễ hội hoa đăng, ta liền bị mấy tên xấu trấn lột tiền. Mặc dù mẫu thân đã ngăn không cho đi, nhưng muội vẫn ngoan cố trèo tường trốn đi chơi..."
"..."
Bạch Nhất Dạ đột nhiên im bặt, thầm nghĩ không ngờ rằng, một nữ nhân trông hiền thục như Hà An Liên lại cũng có một mặt này, liền chớp mắt nở nụ cười vui vẻ với nàng. Cũng bởi vì lúc Bạch Nhất Dạ tai nghe đến việc bị trấn lột tiền, làm hắn bất giác nhớ lại ngày xưa khi mới xuyên qua thế giới trong sách này. Nghĩ đến đây, hắn nói:
"Xong rồi, về thôi."
Hà An Liên bỏ cái thúng nước xuống mặt đất, gật đầu đồng ý đáp: "Vâng sư huynh."
Cầm cái giỏ đựng đầy tiên thảo cần thu hoạch cho tháng này, cả hai liền đi đến nơi chuyên biệt mà Triệu Cao dùng để điều chế thuốc. Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc và dược liệu nọ, xen lẫn vào đó chính là một cái mùi khét bốc lên như đang có thứ gì bốc cháy, khói cũng nghi ngút phả từ bên trong ra bên ngoài.
Khụ khụ!
Túc Hàn Tinh sặc khói ho mấy tiếng, nhìn sơ liền biết y lại chế thuốc thất bại rồi, cái hỗn hợp đen tuyền đang dần dần quánh đặc lại kia ai nhìn vào trông cũng thấy cực kì ghê sợ.
Thạch Tố Ân một bên nhìn thấy khói toả nghi ngút, liền vén tay áo lên che mũi, cười nói:
"A haha. Đệ lại sử dụng quá lửa rồi."
"Tỷ đừng cười ta! Nó nhìn hơi xấu thôi, chứ chất lượng vẫn rất tốt."
Túc Hàn Tinh sau sáu năm từ một người lúc nào cũng bị Bạch Nhất Dạ gọi là tên lùn, nay y đã phá kén mà trưởng thành, cao đến độ sắp đụng ông trời. Thành ra hiện tại người lùn mới chính là Bạch Nhất Dạ!
Tay cầm một thùng hoa hồi khô từ gian phòng đằng sau đi ra, trên khuôn mặt từ tính và sóng mũi thon dài của Triệu Cao chân nhân còn lưu vài vệt xám do khói bếp, ống tay áo xắn lên tới cùi chỏ, để lộ ra mấy đường gân tay đầy nam tính, y đi qua đập vào mắt là cái thứ sôi sùng sục đen tuyền trong lò, liền làm mặt cá chết nói:
"Cái thứ quỷ này mà đem cho người uống, người ta không chết cũng tàn phế."
"..."
Ba người Hà An Liên, Thạch Tố Ân và Bạch Nhất Dạ đứng vây quanh cái lò đang bốc cháy, chứng kiến một màn này, không nhịn được mà bụm miệng cười ngặt nghẽo, đến khi thở không ra hơi cả ba mới chịu dừng lại.
"Tinh Tinh, nghề thầy thuốc thật sự hợp với ngươi lắm đó." Gạt đi giọt nước nơi khoé mắt do trận cười vừa nãy, Bạch Nhất Dạ chọt chọt vào người Túc Hàn Tinh, tỏ vẻ châm chọc.
Túc Hàn Tinh đang lo dọn mớ hỗn độn do mình tạo ra, vừa nghe Bạch Nhất Dạ nói thế, gân trán liền nổi lên, y trừng mắt nhìn hắn rồi mở miệng đốp chát lại:
"Im đi tên miệng rộng."
"Bạch Bạch, ngươi đừng quên rằng ta bây giờ cao hơn ngươi cả một cái đầu." Y cười khẩy, đắc chí chĩa ngón cái vào mình.
Quá mất mặt, Bạch Nhất Dạ không chần chừ như thường ngày lao tới chỗ Túc Hàn Tinh. Mà Túc Hàn Tinh cũng không phải dạng vừa, người vừa đến y liền nghênh chiến, hai người bằng hữu tình như keo sơn lại bắt đầu vật nhau ra nền đất.
Aa tóc ta!
Ngươi đừng có nắm chỗ đó!
Ta cứ nắm đấy! Ahahaha
Triệu Cao chân nhân thật sự bất lực với đám nhóc lên ba này, đưa tay lên day day thái dương điên cuồng thở dài. Sau một hồi lâu, y lại nhếch miệng cười, thầm nghĩ đúng là ai cũng có một thời tuổi trẻ. Nói đến đây, Triệu Cao lại nhớ đến cái thời niên thiếu của y, cùng với hai huynh đệ họ Tống và Cẩm Lý, cũng một thời náo nhiệt bốn phương như thế.
Bỗng từ đằng xa, một người nam nhân y phục trắng, tóc đen dài thoắt ẩn thoắt hiện, cả mình đầy tiên khí không thể đụng chầm chậm từ bên ngoài cửa tiến đến. Trong mắt y hiện tại chính là cảnh 'đùa giỡn' nhau giữa hai người thiếu niên ấy, thấy đáy mắt người nọ lộ ra một mạt ý cười nhàn nhạt. Nghĩ rằng Bạch Nhất Dạ đúng là chỉ lớn xác chứ chẳng có gì thay đổi cả, vẫn trẻ con như thế. Tống Vu Hàn đứng nhìn một lúc, sau đó y liền đến bên tách hai người ra.