Từ đằng xa đột nhiên xuất hiện một con ma thú ưng điểu bay từ đâu đến, nó lượn vài vòng trên bầu trời, rồi từ từ sà xuống mặt đất. Trên lưng nó còn chở thêm hai người, bộ dạng trông rất thân mật.
Thiên Hệ ma đầu một tay bế Bạch Nhất Dạ từ trên lưng ưng điểu đặt xuống đất, tay còn lại phủi phủi bụi cát rơi vãi trên người hắn.
Tống Vu Hàn trong lòng tâm trạng phức tạp, mím môi mỏng một đường ngự kiếm bay tới.
"Tiểu Dạ!"
Lúc này, Bạch Nhất Dạ đang đứng quay lưng về phía Tống Vu Hàn, nghe tiếng gọi, hắn liền xoay người:
"A! Sư tôn."
Tống Vu Hàn cầm Uyển Thanh Kiếm bước tới, mắt chăm chăm nhìn nhất cử nhất động của Bạch Nhất Dạ. Khuôn mặt mang vài phần thâm trầm, ánh mắt phiền muộn hướng Bạch Nhất Dạ hỏi:
"Đi đâu?"
Bạch Nhất Dạ đơ trong chốc lát, gãi gãi đầu.
Hôm nay vị sư tôn này của ta hình như có hơi lạ. Giống như là biến thành người khác vậy.
"Đồ đệ..." Nghĩ tới việc phải giải thích như thế nào mới không bị nghi ngờ, Bạch Nhất Dạ chữ vừa ra tới miệng liền nghẹn lại nơi cổ họng.
"Là ta đưa hắn về."
Lúc ý thức được có người nam nhân y phục xám tro lạ mặt bên cạnh, Tống Vu Hàn ném cho hắn một ánh nhìn lạnh lẽo, mang ba phần cảnh giác kéo Bạch Nhất Dạ đứng nép về phía mình.
"Vị đạo hữu này là...?"
Thật ra, từ lúc trên lưng con ưng điểu kia, Thiên Hệ ma đầu đã dùng chiêu dịch dung, gương mặt hắn mang hiện tại không có gì đặc biệt, bình thường đến nỗi có thể nhìn một lần là có thể quên ngay tức khắc. Hắn chấp tay, giới thiệu:
"Tại hạ tên gọi Minh Thiên Từ."
Bạch Nhất Dạ giương mắt nhìn y, trong lòng liền nhảy số, miệng nhanh nhảu:
"Sư tôn, người yên tâm, ta không sao. Lúc ra sau núi vô tình đi lạc, được y dẫn về!"
Tống Vu Hàn vẫn trầm mặc như thế, giọng nói lạnh như băng phát lên:
"Đa tạ ngươi vì đã giúp đỡ đồ đệ của ta."
"Vậy, xin cáo từ."
Nói xong y liền quay ngoắt người, nói với Bạch Nhất Dạ:
"Đi theo ta."
Đổi tay cầm kiếm, tay phải y nắm lấy cánh tay của Bạch Nhất Dạ, một đường dắt đi.
"..."
Bạch Nhất Dạ được dắt đi như một đứa con nít bị ba ba bắt tại trận trốn học đi chơi, hắn ai oán quay đầu lại nhìn tên ma đầu Thiên Hệ.
Thiên Hệ thấy y nhìn mình, liền đá lông nheo một cái.
Khi hai thân ảnh trước mặt dần đi xa, Thiên Hệ dưới đáy mắt thoáng chốc trở nên đen thăm thẳm. Tên Tống Vu Hàn này có vẻ để tâm quá mức đến tên nhóc ấy? Chỉ là mối quan hệ sư đồ bình thường...hay là...Chỉ vừa nghĩ đến thôi cũng đã khiến hắn cảm thấy thú vị đến phát điên!
Đi lạc? Một tán tu?
Trong lòng Tống Vu Hàn tràn đầy nghi hoặc, nhìn cũng không nhìn Bạch Nhất Dạ, y nói:
"Đợi sau khi Đại Hội kết thúc, đến chỗ của ta."
"Nhưng...sư tôn." Con mắt Bạch Nhất Dạ khẽ động, bất đắc dĩ cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi.
Tại cái tên ma cà rồng khốn kiếp kia hết!
"Còn nữa, về người ban nãy, từ nay tránh xa hắn ra. Đó không phải là người hiện tại ngươi có thể tiếp xúc."
Một tán tu lại có thể điều khiển một ma thú cao cấp? Điều này chỉ có thể nói lên một điều rằng, người nọ chỉ đang ẩn giấu đi sức mạnh thật sự của bản thân. Đằng sau cơ thể trông có vẻ bình thường, có thể sẽ tồn tại một thứ sức mạnh khổng lồ đáng sợ, đe doạ đến sự sống còn của Tam Giới.
Chẵng lẽ sư tôn đã phát hiện điều gì đó?
"Vâng, con sẽ nghe theo lời người nói, sư tôn."
Tống Vu Hàn nhìn thấy gương mặt có chút chịu ủy khuất của hắn, lại nghĩ đây đúng là lần đầu y mắng hắn như vậy.
Y vươn tay sờ nhẹ trên đầu Bạch Nhất Dạ, chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt vui vẻ thả lỏng hiếm có.
"Ngoan."
Không biết vì lí do gì, nhưng Bạch Nhất Dạ hắn hiện tại đỏ mặt!
Hắn vốn dĩ luôn thích được người khác khen, được chưa hả?
Thiên Hệ sau khi trả người, không chần chừ liền nhảy lên đứng trên một cành cây gần đó quan sát, trong lòng nghĩ có nên tham gia để góp vui hay không...
Lúc Bạch Nhất Dạ đứng như trời trồng nhìn Tống Vu Hàn rời đi. Đằng xa Túc Hàn Tinh tay chân luống cuống vội vã chạy đến, hít thở cũng không thông, thấy hắn liền nói:
"Ây! Bạch Nhất Dạ! Ta đi tìm ngươi mãi, mà nhà ngươi lại đang ở đây sao?"
Túc Hàn Tinh vỗ vào vai Bạch Nhất Dạ một cái bốp! Cười ha ha.
"Đáng đời, vậy xong rồi thì ra quảng trường mau đi, ta vừa tới đó thì biết, đã bốc thăm thi đấu xong xuôi hết rồi."
Bạch Nhất Dạ ăn một cái vỗ một chút cũng không biến sắc, hắn rầu rĩ: "Haiz...ta thật sự phải lên sàn đấu sao?" Hay là cứ giả dính đòn rồi chịu thua cho xong vậy? Nhưng mà... một người như mình làm điều đó không phải thật sự quá mất mặt sao?
Mắt thấy sắp không kịp nữa, Túc Hàn Tinh liền lôi Bạch Nhất Dạ đi.
"Đi thôi!"
"Này, Bạch Nhất Dạ! Nhớ là khi xong chuyện này phải chơi đánh trận giả với ta đó." Túc Hàn Tinh lại nói.
Bạch Nhất Dạ cười cười, nghĩ 'tên này đúng là một tên trẻ trâu', quay đầu nhìn vào sườn mặt y đáp:
"Tên nhóc lùn nhà ngươi sao lại thích chơi đánh trận giả đến vậy? Ta biết rồi."
Thời gian đã đến, một đệ tử tầm hai mươi ba tuổi đứng trên khán đài bước về phía trước, lớn giọng thông báo:
"Đa tạ các tu sĩ đã đến Thành Đường Tông hôm nay, Đại Hội diễn ra hai vòng, người thắng cuộc cuối cùng như mọi người đã biết sẽ được nhận một bảo vật từ mật thất Vọng Ô của Thành Đường Tông chúng ta. Món bảo vật này đích thân Cát Lãng Chân Nhân lựa chọn. Vì thế nên bây giờ, Đại Hội Tiên Võ Giới chính thức khai mạc."
"Vòng đầu tiên sẽ là cuộc chiến cá nhân, vòng hai chính là vòng săn ma thú. Mời những người tham gia đã bốc thăm thứ tự thi đấu vào vị trí. Luật chính là, đẩy người còn lại ra khỏi vạch trắng!"