Bước chân vào phòng rồi đóng cửa lại một cách thuần thục, Bạch Nhất Dạ mở miệng: "Sư tôn, người cho gọi đệ tử?"
Tống Vu Hàn lúc nào cũng không đọc sách thì thưởng trà, thấy hình dáng nhỏ thân quen nọ, mặt mày liền thả lỏng: "Tiểu Dạ, có thấy đại sư huynh ngươi đâu không?"
Hắn đáp: "Đệ tử không gặp, nhưng hình như huynh ấy đang bàn việc với sư thúc."
Tống Vu Hàn vươn tay kéo Bạch Nhất Dạ lại gần, tay cũng không buông, đôi mắt khẽ nhắm.
"Đã Luyện Khí Kỳ tầng năm, rất tốt. Nhưng đột phá cảnh giới còn hơi chậm, ham chơi sao?"
Bạch Nhất Dạ nghe thấy những lời này liền chột dạ, bởi vì hắn toàn đi chơi với Túc Hàn Tinh thật, hắn bèn lấp liếm, không biết xấu hổ mà nói: "Nào có, ta luôn hảo hảo tu luyện a sư tôn."
Phải nói rằng từ khi đến đây, hắn đã thay đổi khá nhiều, từ một người ghét nói dối, Bạch Nhất Dạ đã trở thành một người nói dối không ngượng miệng. Cũng không còn trạch nam như lúc trước.
Tống Vu Hàn đột nhiên bật cười, đến cả Bạch Nhất Dạ cũng đơ người. Đây là lần đầu tiên hắn được thấy vị sư tôn này cười vui vẻ như thế.
Y hơi cúi, cầm lên một thanh kiếm để nơi góc bàn: "Đây là trường kiếm của ngươi, nó sẽ theo ngươi cả đời tu hành, Tiểu Dạ." Y đặt nó trên tay của hắn.
Nhất Dạ hơi hơi bất ngờ, bởi từ khi nhập môn đến nay hắn chỉ toàn sử dụng kiếm gỗ, không giấu nổi vui sướng mà nói: "Đa tạ người, sư tôn."
Haha, Bạch Nhất Dạ ta sẽ trở thành cường giả một ngày không xa, sư huynh hãy coi chừng ta đi!
Quả là một thanh kiếm tốt! Thanh kiếm dài màu đen pha ánh cam, nó được điểm xuyến vài nơi bằng linh thạch trắng tinh khiết, thực sự rất mê hồn a.
Hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm thanh kiếm trên tay, lại nghe thấy Tống Vu Hàn nói: "Tiểu Dạ, mau đặt tên nhận chủ."
" Tên? Ừm..." Bạch Nhất Dạ nghĩ nghĩ sau đó lại thốt lên một cách rất hào hứng.
"A, đệ tử sẽ gọi nó là Huyền Hạc Kiếm!!"
Y đáp: "Huyền Hạc...cái này tên rất hay.."
Nghĩ lại thì Bạch Nhất Dạ hắn chỉ mới mười lăm tuổi, bèn tò mò hỏi: "Sư tôn..Người giao cho đệ tử thanh kiếm quý giá như thế này, có phải là hơi sớm không?"
Tống Vu Hàn như biết trước người đồ đệ trước mắt sẽ hỏi như thế, liền không chần chừ mà đáp: "Không sớm, đồ đệ của ta ai cũng sẽ được ta ban kiếm, Tiểu Dạ cũng không là ngoại lệ."
Thật vậy, Bạch Nhất Dạ hắn sớm biết người tu tiên quan trọng nhất là trường kiếm, khi đã nhận chủ, người tu hành và kiếm sẽ hoà làm một thể. Người mất thì kiếm tan.
Nói xong, Tống Vu Hàn tụ một luồng khí, đặt bàn tay mình lên vị trí đan điền của Bạch Nhất Dạ.
Nhất Dạ hơi hoảng hốt vì hành động bất chợt này của Tống Vu Hàn. Đột nhiên hắn thấy nơi bụng mình có cảm giác man mát, rất dễ chịu, nhịn không được mà thở ra một hơi.
Ha
Sau khi xúc cảm mát mẻ biến mất, giọng nói của y lại phát lên: "Ta vừa đả thông đan điền của ngươi, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên. Thời gian một tuần, tu luyện cho tốt quyển công pháp này, ta sẽ lại đến kiểm tra."
"Vâng, sư tôn.." Khi Bạch Nhất Dạ đi ra khỏi phòng. Tống Vu Hàn khoé môi liền nhếch lên, cười cười. Thầm nghĩ bụng đồ đệ nhà ta thật nhỏ, chắc lại không được ăn no... ʕಠ_ಠʔ
!!Cái vẹo gì đây?
Một tuần. Đúng vào thời gian tông môn sẽ tổ chức Đại Hội Tiên Võ Giới, Tống Vu Hàn định để mình xuất trận rồi ngắm gà khoả thân sao?!
------------- Một tuần sau---------
Nói là sẽ quay lại kiểm tra, nhưng là kiểm tra bằng cách cho Bạch Nhất Dạ ghi danh vào danh sách tham dự Đại Hội Tiên Võ Giới. Bạch Nhất Dạ thì khỏi nói, dù đã cật lực tu luyện một tuần cũng chỉ có thể tới Luyện Khí Kỳ tầng tám. Mặc dù tốc độ khá nhanh nhưng với trình độ này, Nhất Dạ hắn sẽ bị các tu hành giả khác giẫm bẹp như một con kiến.
Nhưng hắn quên một điều rằng, trong cốt truyện sự kiện Đại Hội này thực chất khi xảy ra, là bước đệm cho nhân vật chính bắt đầu sự nghiệp thu em gái, lập hậu cung của y. Bạch Nhất Dạ nguyên tác cùng lắm chỉ là hòn đá cản đường, mà cũng từ đây hắn mới bắt đầu lập mưu hãm hại nhân vật chính Lưu Sắt.
Bạch Nhất Dạ vừa đi dạo vừa trầm ngâm, không biết cái cốt truyện nó đã đi đến cái gì, nghĩ nghĩ một hồi ma xui quỷ khiến làm sao, hắn lại đi tọt vào tận đằng sau núi Thành Đường Tông. Một cảm giác không tốt lành!
Đệt! Chỗ quái quỷ nào đây, không ngờ rằng thân thể này còn trẻ tuổi đến thế mà lại bị bệnh đãng trí. Xung quanh Bạch Nhất Dạ hiện tại là những rừng cây cao vút, bao quanh nó cũng đều là hoa cỏ mọc dại.
Để ý mới thấy, đúng như lời Lưu Sắt nói nơi này tụ tập rất nhiều linh khí, nhưng làm gì có ma qu-
!!! Rắc.
Đó là tiếng của cành củi khô mà Bạch Nhất Dạ đạp phải. Hắn sắp bị chính bản thân làm cho tim ngừng đập. Vừa trấn an bản thân không có việc gì, hắn lại nghe thấy tiếng nói rùng rợn phát ra từ trên ngọn cây gần đó: "Con người...,ngươi muốn... chết?"
Bạch Nhất Dạ sợ hãi không dám ngước đầu lên nhìn, thở cũng không dám thở, mắt nhắm nghiền lắp bắp nói: "Đ-đừng có ăn thịt ta, t-thịt ta rất thốii!!"
Hắn quả thật là một tên nhát cáy, dù ở thời đại nào đi chăng nữa thứ Bạch Nhất Dạ sợ nhất vẫn là ma quỷ...
Tại nơi ở của Tống Vu Hàn, y thắc mắc đồ đệ nhỏ nhà mình đi đâu từ sáng đến giờ, đến cái bóng cũng không thấy. Chắc lại ham chơi rồi!
Lại nói bên kia, Túc Hàn Tinh đang định đi kiếm Bạch Nhất Dạ để chơi đánh trận giả nhưng cũng chả thấy bóng dáng tên nhóc khẩu xà tâm phật ấy đâu. Y nghĩ, dù gì cũng sắp đến giờ tổ chức Đại Hội, cũng đã ghi danh rồi, không lý nào hắn lại bỏ trốn.