Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 91





Mái tóc đen cọ nhẹ lên cần cổ thon dài.

Đôi tay Chu Huyền Lan ôm người chặt hơn một chút. Vừa rồi có một khoảnh khắc, hắn cho rằng Thẩm Lưu Hưởng muốn nhảy xuống, ngón tay hơi hơi buông ra. Không nghĩ đối phương lại đột nhiên ôm lấy cổ hắn, chôn mặt vào, như muốn ăn vạ trên người hắn không đi.

Động tác thân mật như vậy, làm đáy lòng Chu Huyền Lan mềm thành một mảnh.

Nhưng đồng thời, trong lòng cũng nổi lên một chút hoang mang, suy tư rất nhiều. Cuối cùng mới chú ý tới tiếng gầm tê tâm liệt phế quanh mình.

Hắn sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ.

Môi mỏng chợt không chịu khống chế kéo lên, cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra vài phần lưu luyến.

Mà Thẩm Lưu Hưởng công khai biểu thị chủ quyền dưới con mắt quần chúng, làm việc này vốn đã căng da đầu. Vừa nghe thấy tiếng cười nhẹ ý vị thâm sâu, nghĩ chắc đã bị đoán trúng tâm tư, bên tai không một tiếng động dần đỏ lên.

Trong lúc nhất thời, đi xuống không được, không đi xuống cũng không xong.

Chúng yêu xung quanh nổ tung nồi. Người sáng suốt nhìn biểu tình của Chu Huyền Lan, liền biết không thích hợp, cúi đầu với ngẩng đầu là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau!

“Không đúng, hình như Cửu Yêu Vương quen biết,”

“Rốt cuộc tiểu yêu từ đâu ra? Nhìn phục sức này đều không phải vật phàm,”

“...... A!”

Một người dưới đất đột nhiên kêu to, dụi dụi mắt. Người bên cạnh bị dọa nhảy, xô đẩy hắn một phen, “Ngươi kêu cái gì? Tìm chết a?”

“Ta biết là ai rồi.” Tầm mắt xung quanh đều nhịp vọt tới, người nọ khẩn trương nuốt nước miếng, gập ghềnh nói: “Thiếu, Thiếu Quân. Là Thiếu Quân Đế Cung. Lúc trước ở phố Tây ta tận mắt nhìn thấy, Lâm Độ đại nhân hành lễ cung kính gọi y là Thiếu Quân.”

“Cái gì?!! Huyết mạch của Đế Quân sao?!”

“Thiếu Quân vậy mà tới Yêu Đều chúng ta? Chẳng lẽ ở Thần Kỳ Sơn tiên cảnh như vậy còn phiền?”

“Có thể nhận lầm không?”


Nghe tiếng, Yêu vừa nói khẩn trương lên: “Ta, ta nhìn phục sức giống nhau như đúc, hẳn là...... Sẽ không sai.”

“Đáng tiếc giấu mặt, nếu không liếc mắt một cái là có thể phân biệt.”

“Nói như thế, ngươi thấy qua gương mặt Thiếu Quân rồi? Tướng mạo thế nào? Trong thoại bản khoa trương đến giả dối. Bộ dáng người thật ra sao?”

Nghe thế, biểu tình hoảng hốt thất thố của yêu kia tan hết, há mồm phảng phất có nói cũng không hết, “Có hai vị Thiếu Quân. Vị được Yêu Vương ôm này rất tuấn rất đẹp. Lúc ấy ta từ xa xa nhìn lại...... Tư dung mỹ lệ! Tuyệt sắc nhân gian!”

“Không tin? Thôi, chờ các ngươi nhìn thấy, liền biết kinh hồng thoáng nhìn, đáy lòng không ngăn được yêu thích.”

Hắn vừa dứt lời, liền bị mọi người không khách khí cười nhạo.

“Bịa chuyện quá mức rõ ràng. Hay ngươi là tiểu yêu hoang dã, chưa hiểu việc đời?” Người nói vừa nói vừa xoay đầu, như trào phúng tỏa định thân ảnh giữa sân, “Còn kinh hồng thoáng nhìn, không ngăn không yêu thích? Ta......”

Giọng nói hắn cứng đờ, nhìn thấy người trong ngực Chu Huyền Lan ngẩng đầu, một sợi tóc đen từ sườn mặt lướt qua, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm.

Một đôi mắt phượng tinh xảo lộ ra nghi hoặc, hướng về phía này, chớp chớp.

“Ta......” Giọng nói người nọ cứng lại, che ngực, lắp bắp đổi giọng: “Ta, ta cũng thích.”

Thẩm Lưu Hưởng mơ hồ nghe thấy hai chữ Thiếu Quân, tưởng vị người quen nào, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào, sau đó lại thấy mọi người biến đổi biểu tình, cùng dại ra.

Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc chớp chớp mắt, hơi suy nghĩ, kéo lên một bên khóe môi, trên mặt tỏa ra nụ cười hòa khí sáng lạn.

Đám người ầm ĩ phía trước đột nhiên an tĩnh lại, đồng thời im lặng.

Trong một mảnh yên tĩnh, chỉ có Chu Huyền Lan lên tiếng, ngữ khí mạc danh: “Sư tôn đừng cười với bọn họ.”

Thẩm Lưu Hưởng thu hồi tầm mắt: “Vì sao? Vì ta cười không đủ hiền lành sao?”

Chu Huyền Lan nhẹ giọng nói: “Không phải, để lại cho đệ tử một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng bị chọc cười, gật đầu nói: “Được, đều giữ lại cho ngươi.”

Thấy hai người ngươi một lời ta một ngữ, dáng vẻ không coi ai ra gì, Hoa Tiên đứng một bên không thể nhịn được nữa nói: “Hậu viện ba ngàn mỹ yêu của ta cũng không giống các ngươi. Chu Huyền Lan, cánh tay người mỏi hay không mỏi a? Bí cảnh còn muốn đi hay không?!”

Thẩm Lưu Hưởng vội vàng vỗ vỗ cánh tay Chu Huyền Lan, bảo hắn thả mình xuống.

Suýt nữa quên mất, còn một đám người đang nhìn đấy.

Chu Huyền Lan buông người xuống, trong tay trở nên trống rỗng, mí mắt liếc một cái, ánh mắt dừng trên người Hoa Tiên rất là không vui.

Hoa Tiên nhạy bén nheo mắt đào hoa lại, lui ra sau hai bước. Chính lúc này, Bát Yêu Vương ôm một người cao mai rùa, khoan thai tới muộn, “Lộn lại lấy pháp khí bản mạng, chư vị đợi lâu, xin thông cảm.”

Đến tận lúc này, chín vị đương kim Yêu Vương Yêu giới, ngoài Đại Yêu Vương bị thương, Lục yêu vương bế quan cùng Thất Yêu Vương đã chết, còn lại sáu vị toàn bộ đều đến đông đủ.

Lần này hưng sư động chúng, toàn vì thánh vật Yêu giới mai danh ẩn tích vạn năm...... Yêu Cốt Đan.

Có người thấy Yêu Cốt Đan chạy vào một bí cảnh ở phía Đông Yêu Đều. Mà lúc sau, bí cảnh kia bị yêu lực cường đại phong tỏa, căn bản không thể mở ra.

Lúc trước ở Yêu Quật, Đại Yêu Vương bị thương không nhẹ có nhắc tới việc này, đề nghị mọi người rảnh rỗi không có việc gì, không bằng hợp lực mở bí cảnh ra, sau đó thì dựa vào bản lĩnh.

Những Yêu Vương này vốn dĩ có tâm tư, ngo ngoe rục rịch với Yêu Cốt Đan, nghe vậy tất nhiên là toàn lực duy trì, quyết định đến thành Đông, cùng nhau thi pháp mở bí cảnh.

Thẩm Lưu Hưởng đã từngnghe qua đại danh Yêu Cốt Đan, tương truyền có khả năng thoát thai hoán cốt, trọng tố yêu thân. Là thứ có thể khiến một bước lên trời, không có Yêu nào ngăn cản được dụ hoặc của nó.

Đi về phía thành Đông, Chu Huyền Lan thấp giọng nói: “Kỳ thật Yêu Cốt Đan vốn ở Đông Hoang.”

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ, lại là Đông Hoang, nhướn mi, “Ngươi biết?”

Chu Huyền Lan gật đầu: “Hồi ở Tu Chân giới, làm một giao dịch với Ngao Nguyệt, nói cho hắn vị trí Yêu Cốt Đan. Nhưng...... Hắn không đắc thủ, lại quấy nhiễu Yêu Cốt Đan làm nó rời đi.”

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc. Từ sự cuồng nhiệt của chúng yêu đối với Yêu Cốt Đan nhìn ra, Ngao Nguyệt lỡ mất dịp tốt sẽ có bao nhiêu hối hận, “Hắn có ổn không?”

Chu Huyền Lan: “Hắn kêu khóc mấy ngày. Ta ném cho hắn cái đùi gà, hắn liền nín.”

Thẩm Lưu Hưởng bật cười. Đang nói chuyện, đoàn người đã ra khỏi Yêu Đều. Linh khí trong không trung trở nên cực kỳ loãng, phần lớn linh khí bị bí cảnh hút vào, cách biệt một trời với bên trong Yêu Đều.


Chúng Yêu Vương thương lượng cách phá vỡ bí cảnh, sau khi quyết định, mỗi người chiếm một vị trí.

Chu Huyền Lan kéo Thẩm Lưu Hưởng đến bên cạnh, một tay nắm, một tay thi pháp, để tránh tiến vào trong đó hai người đi lạc.

Một đường chúng Yêu Vương vẫn không che dấu hành tung, tin tức mở bí cảnh Yêu Đan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hấp dẫn một đám lại một đám người bên trong thành tới, gảy nát bàn tính, muốn nhân lúc Yêu Vương vào cũng lựa thời cơ bước vào trong đó.

Nói không chừng vận khí tốt, ăn được Yêu Cốt Đan, từ đây nghịch thiên sửa mệnh.

Nhưng mà, vào lúc bí cảnh đong đưa sắp mở ra, Nhị Yêu Vương không nói một lời, ra tay bày ra một tầng kết giới, ngăn cách bọn họ ở bên ngoài.

Mọi người giận mà không dám nói gì, đành phải vứt suy nghĩ may mắn đi.

Ở một góc, thân ảnh nhìn chằm chằm vào động tĩnh của bí cảnh, nhìn thấy kết giới, biểu tình cũng không dao động chút nào.

Khuôn mặt ngày thường trắng nõn tú mỹ, lúc này dưới bóng tường thành, hiện ra yêu văn màu đen quỷ dị, từ khóe miệng kéo dài một đường đến đáy mắt, dữ tợn đáng sợ.

Trong đầu gã xuất hiện giọng nói vui sướng khi người gặp họa: “Không khống chế được hả? Còn không nghe ta, sẽ không còn cách nào xoay chuyển tình thế.”

Một tay Tố Bạch Triệt ấn trên tường thành, năm ngón ta bấu vào đó, lưu lại mấy vệt máu chảy đầm đìa, “Ngươi đã sớm biết luyện hóa yêu thú sẽ có hậu quả như vậy, lại cố ý dạy ta, chính là vì muốn lấy nó áp chế ta.”

“Tất nhiên,” Đồng Khê lãnh khốc nói: “Ngươi biết ta không có hảo ý, mà vẫn tu luyện tà thuật. Nói đến cùng, là coi khinh thủ đoạn của ta, đánh giá cao năng lực của mình. Ý đồ đi lối tắt tu đạo, lại rơi vào bẫy rập trí mạng. Nói ta vụng về, ngươi cũng chỉ như thế mà thôi.”

Tố Bạch Triệt khí huyết cuồn cuộn, cắn chặt răng, đem máu tươi sắp trào ra khỏi miệng nuốt trở về, lạnh lùng nói: “Tiểu nhân đắc chí. Đợi ta đoạt được Yêu Cốt Đan, xem ngươi lại làm gì được ta.”

Nghe vậy, Đồng Khê cười to: “Vậy liền thử xem, rốt cuộc là ngươi có được Yêu Đan trước. Hay bị Chu Yếm phản phệ trước.”

Trong lòng Tố Bạch Triệt hơi trầm xuống. Đồng Khê có tất cả năng lực, thế giới bên ngoài có người có thể nhận thấy được hắn, bởi vậy không dám sử dụng không kiêng nể gì. Nhưng trong bí cảnh không ai phát hiện ra, hắn có thể làm càn hơn rất nhiều.

Trước mắt tiến vào bí cảnh sẽ bị người bài bố, nhưng Tố Bạch Triệt không có phương pháp nào tốt hơn.

Ánh mắt gã âm trầm nhìn chằm chằm bí cảnh Yêu Đan dần dần mở ra, cánh tay vung lên, dưới bầu trời đầy nắng, phá kết giới xâm nhập vào trong đó.

Trong bí cảnh, bầu trời đêm điểm xuyết đầy sao.

Ánh sao nồng đậm, lộng lẫy dị thường, ánh sáng ôn hòa bao phủ một mảnh rừng yên tĩnh âm u, cảnh tượng hoàn toàn bất đồng với ban ngày ở thế giới bên ngoài.

Tố Bạch Triệt xuất hiện trong rừng, dựa vào đại thụ, một tay che ngực, mày nhăn lại, yêu văn màu đen trên mặt càng thêm rõ ràng.

Vận dụng linh lực, phản phệ càng thêm nghiêm trọng, gã đã sắp đứng không xong, nói gì đến cướp lấy Yêu Đan.

Gã khụ một tiếng, sắc mặt tái nhợt: “Nếu ta chết rồi, ngươi cũng sẽ chết!”

Đồng Khê không nghĩ đã đến thời điểm này, Tố Bạch Triệt còn dám uy hiếp hắn, cười lạnh nói: “Ngươi thế này không phải chết, bị phản phệ thần hồn tiêu tán, có liên quan gì đến ta đâu? Chỉ cần thân thể Tố Bạch Triệt còn tồn tại, là ta có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.”

Tố Bạch Triệt nhíu mi, đã quên mất việc này.

“Đến lúc đó là một con rối, ta càng dễ thao túng hơn một chút,” Đồng Khê hừ một tiếng, “Nếu không phải không thể xuống tay với ký chủ, ta đã sớm giải quyết ngươi. Trước mắt ngươi đã cùng đường, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, kế tiếp nghe ta, đến một nơi, ta dẫn Chu Huyền Lan đi.”

Hắn nói: “Những người khác tạm thời mặc kệ, sau lại bổ sung là được. Nhưng hắn là mục tiêu công lược chính, ngươi cần phải bắt lấy!”

Tố Bạch Triệt hô hấp dồn dập, một tay chống lên thân cây thô tráng. Trong rừng gió lạnh gào thét thổi qua, trên trán mồ hôi như hạt đậu liên tiếp lăn xuống.

Gã là kẻ tiếc mạng, bằng không lúc mới tới thế giới này, cho dù không muốn, cũng làm theo lời Đồng Khê, giả vờ bộ dáng nhu nhược đáng yêu đã nhiều năm. Sau này có chút năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa thực sự không muốn tiếp tục, mới bắt đầu quyết liệt với hắn.

Nghe vậy, trong lòng Tố Bạch Triệt có tính toán, nói: "Được, ngươi giúp ta áp chế phản phệ trước, nếu không ta chống không nổi.”

Đồng Khê không ngăn được cười ha hả: “Sớm như thế, ngươi hiện giờ đã được bọn họ ôm trong lòng, làm sao phải chịu khổ cực thế này?!”

Tố Bạch Triệt đã xin ai, hiếm khi nào không được đáp ứng, tức khắc yêu thú trong cơ thể giảm bớt chút bạo động.

Gã thở phào một hơi, thoải mái hơn một chút, liền ý đồ dao động quyết tâm của Đồng Khê: “Nhiệm vụ đã băng rồi. Ta đi thì có thể làm gì? Ngươi hà tất giãy giụa hấp hối? Hiện giờ Chu Huyền Lan thấy ta, không có bất kỳ hảo cảm nào. Nói không chừng sẽ trực tiếp ra tay giải quyết ta.”

Đồng Khê nói: “Không cần ngươi cười nhạo, nơi này do chúa tể của ta tạo ra. Ta tính toán dao sắc chặt đay rối. Trước làm ngươi với hắn có tình đạo lữ. Rồi......”

“Phụt......” Tố Bạch Triệt phun ra một búng máu từ lồng ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, “Ngươi mơ mộng hão huyền sao? Ta vừa xuất hiện, hắn không giết ta đã là tốt, còn có thể làm ngươi như nguyện?”

“Này đơn giản, ngươi trong mắt hắn không phải ngươi, là người hắn thích là được,” Đồng Khê nói ra kế hoạch, “Trước tiên thi kế dẫn người đi trước, làm hắn động tình. Đến thời điểm thích hợp ngươi xuất hiện, rơi vào trong mắt hắn, sẽ biến thành người hắn thích. Vậy là có thể ăn nhịp với nhau.”


Tố Bạch Triệt đỡ trán: “Toàn là lỗ hổng...... Dẫn hắn đi trước, dùng cách nào? Tốt xấu gì cũng là Yêu Vương, ngươi có thể bảo đảm hắn không phát hiện ra quái dị sao? Một cái bí cảnh nguy cơ tứ phía, kể cả là Thẩm Lưu Hưởng, đột nhiên xuất hiện trước mắt, chẳng lẽ hắn không có chút ý thức cảnh giác nào sao? Huống hồ, sao ngươi biết hắn không thể phân biệt thật giả?”

Đồng Khê cả kinh nói: “Sao ngươi biết là Thẩm Lưu Hưởng?!”

Tố Bạch Triệt hận không thể gõ đâu Đồng Khê một trận: “Ngươi mù sao....... Mắt ta không có bụi! Lúc trước hắn ôm ai trong lòng ngực? Chẳng lẽ là ta sao?!”

Đồng Khê nhất thời thẹn quá thành giận: “Vô nghĩa nhiều như vậy làm cái gì?! Theo mệnh lệnh của ta đi làm là được! Ngươi còn muốn mạng hay không?!”

Giọng nói hắn rơi xuống, thi pháp làm cho bí cảnh thiên diêu địa chấn, chia lìa hai người đang ở cạnh nhau, thuận tiện tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch, đồng thời thúc giục Tố Bạch Triệt đến nơi hắn chỉ định trước.

Tố Bạch Triệt nghiến răng, không nhanh không chậm đi đến nơi đó.

Trên đường, gã giả vờ không chịu đựng nổi, nhờ Đồng Khê lại giúp gã một tay. Mơ hồ cảm giác sức lực yêu thú trong cơ thể bị trấn trụ, có thể chống đỡ một khoảng thời gian, có cơ hội tìm được Yêu Đan trong bí cảnh. Vì thế...... gã quay đầu liền chạy.

Đồng Khê không thể tưởng tượng, có loại cảm giác vịt sắp nấu chín còn bay mất, vô cùng tức giận, hận không thể lập tức chung kết Tố Bạch Triệt.

Nhưng hắn không thể thương tổn Tố Bạch Triệt. Hơn nữa trước đây, vì để vây khốn Chu Huyền Lan, xử lý tốt tất cả, hắn đã can thiệp nhiều vào bí cảnh. Nếu lại có động tác, bí cảnh này thế nào cũng sẽ sụp xuống.

Đến lúc đó sẽ làm thế giới bên ngoài chấn động, hắn bị bại lộ ra liền không xong.

Mắt thấy Tố Bạch Triệt càng chạy càng xa, Đồng Khê giận không thể át, cuối cùng hóa thành một đạo tiếng cười lạnh băng, chặt đứt đường lui của Tố Bạch Triệt, “Ta đưa Yêu Cốt Đan ra bí cảnh? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Bước chân Tố Bạch Triệt cứng đờ, linh lực vẫn luôn nỗ lực áp chế Chu Yếm nháy mắt rã rời, hai mắt đỏ ngàu: “Ta chắc chắn sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn!”

“Ngươi đã nói hơn một ngàn lần rồi,” Đồng Khê không cho là đúng, “Thế gian này có người có thể làm được, đáng tiếc không phải là ngươi.”

Lúc sau Đồng Khê lại nói một loạt nữa, nhưng Tố Bạch Triệt đã không còn nghe thấy rõ ràng. Ý thức bị Chu Yếm dần dần cắn nuốt, nghiêng ngả lảo đảo đi lại trong rừng sâu. Một chút ý thức cuối cùng, là tiếng nước róc rách truyền đến bên tai.

*

Phía trước hình như có một dòng suối, còn có một thân ảnh mảnh khảnh.

Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên bị tách khỏi đồ đệ một cách kỳ quái, nghi hoặc vô cùng, đi lại ở trong rừng tìm người. Trên đường nhìn thấy một dòng nước trong veo chảy nhỏ giọt, lướt qua mặt.

Lúc này, phía sau cách đó không xa truyền đến một tiếng vang nặng nề, như có cái gì đổ gục trên mặt đất.

Y đứng dậy, mặt mang cảnh giác đi qua. Sau khi thấy rõ khuôn mặt người ngã xuống đất, biểu tình trở nên quái dị, khóe môi gợi lên một độ cong cười như không cười.

Lão người quen a.

Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm xuống, tầm mắt dừng yêu văn màu đen trên mặt Tố Bạch Triệt, lại thấy hơi thở gần như không thể nghe thấy. Nhớ tới Đế Vân Vũ từng nói luyện hóa yêu thú bị phản phệ, đuôi lông mày nhẹ nhướn.

Xem ra Tố Bạch Triệt thật sự luyện hóa Chu Yếm.

Thẩm Lưu Hưởng móc một cái bình ngọc từ túi trữ vật, đổ chất lỏng màu lam từ trong ra, bôi lên trên tay. Sau đó lại móc một cục tơ nhện trong suốt từ túi trữ vật ra.

Y thấy tơ nhện chắc chắn, hỏi Đế Vân Vũ có thể thu vào để mình dùng không. Không bao lâu, Đế Vân Vũ liền mang máu nhện khổng lồ tới cho y, bôi lên tay sẽ không bị dính trụ, lại làm nhện khổng lồ phun ra toàn bộ hàng trữ, cuộn tơ nhện thành một quả bóng lớn cho y.

Đế Vân Vũ còn dạy y một pháp thuật, có thể tăng cường độ dính của tơ nhện chắc khỏe, làm yêu thú hơi lợi hại chút cũng không tránh thoát được.

Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, nhìn thân ảnh yếu đuối đang hôn mê bất tỉnh, nhẹ sách một tiếng, kéo tơ nhện co dãn vô cùng trong tay ra.

Quan tâm gì gã sống hay chết, cứ trói chặt người lại trước rồi nói sau.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.