Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 66





Chu Huyền Lan cắn mảnh nhỏ đồ chơi bằng đường, môi mỏng nhếch lên, vị ngọt từ giữa răng chảy xuôi vào trong lòng.

Hắn chăm chú nhìn người trước mặt, tâm thần khẽ nhúc nhích, chân thân cách xa vạn dặm nhận thấy được, phản ứng tiến sát vào Thẩm Lưu Hưởng, tiếng nói kèm một chút ý cười, “Đệ tử cũng muốn dỗ ngọt sư tôn một chút.”

Thẩm Lưu Hưởng: “?”

Chẳng lẽ muốn đi mua đồ chơi bằng đường cho y?

Tầm mắt phân thân dừng ở khóe môi hồng hồng, hầu kết lăn lăn, trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực. Trên đường không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, huống chi vẫn chưa làm rõ tâm ý, sao có thể danh không chính ngôn không thuận hôn sư tôn trước mặt mọi người?

Chính là chân thân......

Đang do dự, ánh mắt Chu Huyền Lan chợt lóe, khuôn mặt đột nhiên tiến lại gần Thẩm Lưu Hưởng, hơi thở lướt qua cánh môi đỏ nhuận, sắp đặt xuống một nụ hôn.

Ngay lúc đó, phía trước truyền đến một tiếng hét lớn: “Các ngươi ở phía sau làm gì vậy?”

Chu Huyền Lan dừng động tác, Thẩm Lưu Hưởng xoay đầu, nhìn Từ Tinh Thần dừng ở phía trước, thét to để bọn họ đuổi kịp nhanh một chút.

Nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Thẩm Lưu Hưởng giơ tay ấn xuống trán hắn, đẩy trở về. Ngay sau đó sờ sờ gương mặt, “Xảy ra chuyện gì? Có cái gì trên mặt ta sao?”

Chu Huyền Lan: “......”

Ánh mắt âm trầm của hắn rơi xuống người Từ Tinh Thần. Đối với việc này, Từ Tinh Thần hoàn toàn không biết. Quỷ Đan có tin tức, cả người hắn thần thanh khí sảng, trở lại Quyển Vân Các liền sai Kim Tiểu Cưu, “Mang trà nóng tới.”


Từ Tinh Thần đẩy cửa phòng ra, vào trong đóng cửa sổ, thả thần thức ra quét quét, quay người lại. Vừa một khắc đã quên mất tên người Kiếm Tông này. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Lưu Hưởng, đuôi lông mày ám chỉ mà giật giật.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía Diệp Băng Nhiên, lúc trước không nhìn kỹ, giờ nhìn thấy hắn đặc biệt phong trần mệt mỏi.

Quần áo Diệp Băng Nhiên dính không ít bụi bặm, tóc dài dùng ngọc quan búi rơi ra vài sợi, đôi mắt đầy tơ máu. Nhìn dáng vẻ là vẫn luôn trên đường chưa từng nghỉ ngơi.

Thẩm Lưu Hưởng mở miệng: “Nếu không nghỉ ngơi trước đi.”

Diệp Băng Nhiên lắc lắc đầu, từ túi trữ vật móc ra một tờ đan phương, đưa qua: “Thứ ngươi muốn.”

Hắn giải thích nói: “Đây là Lam đan sư năm đó lưu lại, sư tôn bảo ta giao cho ngươi. Tuy đan dược luyện chế theo đan phương này có thể thay đổi hơi thở Yêu tộc, nhưng vẫn chưa hoàn thiện, dễ dàng mất đi tác dụng, hơn nữa còn làm tu vi bị hao tổn.”

Thẩm Lưu Hưởng nhận lấy quét mắt xem xét, lại nhìn về phía hắn: “Ngươi cố ý tới là vì đệ tử Kiếm Tông?”

Diệp Băng Nhiên gật nhẹ cằm. Trước đó không lâu, đoàn người Kiếm Tông biến mất ở Yêu giới. Trước khi xảy ra chuyện, một đoạn tin tức ngắn được gửi về, lại lọt vào mai phục của Yêu tộc, đối phương là có chuẩn bị mà đến.

Kiếm Tông phái người điều tra, phát hiện chút dấu vết để lại. Vừa đúng lúc chim đưa tin của Thẩm Lưu Hưởng đuổi tới, Lam Tiêu Sinh liền để Diệp Băng Nhiên mang đan phương chạy tới Kỳ Lân Thành. Lúc hắn đến nơi, ở vùng ngoại ô nhìn thấy thân ảnh đệ tử Kiếm Tông, đang muốn ra tay, trận pháp bên dưới bất ngờ hoạt động, bị vài sợi lửa cuốn lấy, suýt nữa túm vào vực sâu.

Nghĩ đến đây, Diệp Băng Nhiên hướng sang người đang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Còn chưa nói lời cảm tạ ngươi.”

Chu Huyền Lan hờ hững: “Ta chỉ thử uy lực của trận pháp.”

Những đệ tử và người phụ trách áp giải đó biến mất dưới mí mắt hắn, không lộ ra một tia linh lực dao động, hoa văn trận pháp cũng không hiện lên. Nếu là pháp trận gây ra, trận này không phải là nhỏ.

Đưa đan phương xong, Diệp Băng Nhiên không cần nhiều lời nữa, thậm chí liền nước trà cũng không uống một ngụm, đứng dậy nói: “Ta còn chuyện quan trọng khác, phải rời đi trước.”

Thẩm Lưu Hưởng biết hắn lo lắng cho đệ tử trong môn, cũng không khuyên nhiều, từ túi trữ vật móc ra một vật, vứt sang, “Bản đồ Kỳ Lân Thành.”

Diệp Băng Nhiên giơ tay đỡ được: “Đa tạ.”

Hắn nhìn Thẩm Lưu Hưởng, lạnh lẽo trong mắt bất tri bất giác tan đi một chút, thân ảnh vốn nên rời đi hơi dừng lại, trên mặt chần chờ, có chút đột ngột hỏi: “Lăng tông chủ có từng liên hệ với ngươi không?”

Thẩm Lưu Hưởng nhướn mi: “Từng có thư từ lui tới, làm sao vậy?”

Ngón tay thon dài của Diệp Băng Nhiên nắm lấy bản đồ, nghe vậy siết chặt lại, muốn nói lại thôi: “Tuy thân sơ có khác, ta nói lời này giống như châm ngòi ly gián. Nhưng……”

Hắn hơi hơi ngập ngừng, nói: “Ngươi phải cẩn thận hắn một chút.”

Dứt lời, Diệp Băng Nhiên thấy Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, không khỏi nhẹ rũ mi mắt, con ngươi thanh triệt lộ ra một chút bất đắc dĩ.

“Cáo từ.”

Lăng Dạ cùng Thẩm Lưu Hưởng là sư huynh đệ nhiều năm, tình nghĩa tự nhiên nhiều hơn so với người ngoài như hắn, Thẩm Lưu Hưởng chưa trách cứ câu ngôn luận này của hắn, đã là cho đủ mặt mũi.

Diệp Băng Nhiên cũng không biết chính mình có nghĩ nhiều hay không.

Mấy năm nay, hắn mơ hồ nhớ lại một vài chuyện, đặc biệt là lí do lúc trước vì sao lại nhận định tiểu đồng bạch y kia là Tố Bạch Triệt.

Khi đó trong đầy trời gió tuyết, hắn đuổi theo, không thấy được thân ảnh tiểu đồng bạch y, lại gặp được một thiếu niên thanh y tuấn dật. Hắn nhận ra thiếu niên này, thanh danh vang dội ở Tu Chân giới, đệ tử Thanh Lăng, Lăng Dạ. Vì thế hắn dừng bước.


Hành lễ xong, dò hỏi một vài điều.

Thiếu niên Lăng Dạ rũ mắt, nhìn hắn một lúc lâu, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc tràn ra ý cười, “Nói đến bạch y, tất nhiên là đệ tử Tố Bạch Triệt của chúng ta.”

“Tố, Bạch, Triệt......”

Ba chữ Diệp Băng Nhiên tuổi nhỏ mặc niệm, ghi tạc đáy lòng, một lần chính là vài chục năm.

Trăng máu đang lặn dần, Diệp Băng Nhiên ngước mắt nhìn bóng đêm, cầm kiếm rời khỏi Quyển Vân Các.

Lăng Dạ hiện giờ là lãnh tụ của tiên đạo, phẩm tính tự nhiên chân thật đáng tin. Hắn không biết Lăng Dạ là hiểu lầm thật hay là cố ý, đến tận khi âm thầm điều tra, phát hiện năm đó trong đám đệ tử Thanh Lăng, còn chưa có người tên Tố Bạch Triệt này.

Lấy uy vọng của Lăng Dạ ở Tu Chân giới, việc này nói ra sẽ không ai tin, Thẩm Lưu Hưởng sợ là cũng sẽ cho rằng hắn đang cố tình bôi nhọ.

Diệp Băng Nhiên đành phải làm tiểu nhân, nhắc nhở một chút.

Có được đan phương, Thẩm Lưu Hưởng liền gấp không chờ nổi mân mê, Chu Huyền Lan nghĩ đến trận pháp quỷ dị ở vùng ngoại ôq, tâm sinh bất an, mang đám người Lạc Ngư rời đi.

Đi lên, hắn có ý rào trước nói: “Sư tôn. Giữa Yêu Vương với nhau tranh đấu gay gắt. Nếu tìm được sơ hở của đối phương, ta sẽ không bỏ qua......”

Thẩm Lưu Hưởng ngửi linh thảo trong tay, nghe vậy mặt mày nhẹ nâng, “Ngươi cứ việc lo làm việc của mình, ta làm việc của ta.”

Lông mày Chu Huyền Lan giãn ra, gật đầu rời đi.

Từ Tinh Thần đứng một bên nâng cằm, nhìn Thẩm Lưu Hưởng đem linh thảo chọn lựa, sáng hôm sau, mới đứng dậy rời đi.

Hắn ngáp một cái: “Đi đâu?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Phủ đệ Thất Yêu Vương.”

Chiếu theo lời nói của Diệp Băng Nhiên, tác dụng phụ của Quỷ Đan kia tương xứng với tình huống của Văn Nhân Tần trong đêm trăng máu. Hẳn là Văn Nhân Tần đã ăn, y muốn đi lấy chút máu trên người Văn Nhân Tần, xem đến tột cùng là loại linh thảo nào, qua lâu như thế, dược hiệu lại vẫn còn.

Thẩm Lưu Hưởng đến cửa phủ đệ, chung quanh không một bóng người. Y thò đầu vào, nhìn nhìn xung quanh, nhìn thấy hình bóng quen thuộc liền hô một tiếng.

Sau lưng Hùng Du chợt lạnh toát, mồ hôi lạnh ứa ra, vội vàng chạy đến cửa, hạ giọng nói: “Chớ lên tiếng, thành chủ đang nghỉ ngơi.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày: “Nhưng ta tìm hắn có việc.”

Hùng Du đang muốn nói chuyện to bằng trời cũng phải chờ, linh khí bốn phía bỗng ngưng đọng, Văn Nhân Tần mới từ giường dậy, tóc đỏ rối tung, vạt áo lỏng lẻo đến tận ngực.

Hắn giơ tay xoa xoa mắt, thu lại vẻ mặt dữ tợn, mới nhìn Thẩm Lưu Hưởng: “Có chuyện gì?”

Giữa ngón tay Thẩm Lưu Hưởng kẹp một cây ngân châm: “Muốn lấy chút máu.”

Văn Nhân Tần dẫn y vào phòng, lấy áo ngoài mặc vào. Thẩm Lưu Hưởng nhìn quanh phòng, vô tình thoáng nhìn thấy yêu thú bông đặt bên gối, nhất thời mở to mắt.

Cái này không phải là......?

Văn Nhân Tần phát hiện ánh mắt y, xắn ống tay áo: “Đêm qua một tiểu hài tử đưa ta, nói nguyên hình của ta rất đáng yêu.”


Thẩm Lưu Hưởng chạm chạm chóp mũi: “Hóa Hình Thuật ta luyện chưa được thuần thục.”

Văn Nhân Tần cười nhẹ: “Ta cảm thấy rất tốt.”

Thẩm Lưu Hưởng phẩy phẩy hàng mi, không đáp lại, đâm ngân châm vào cánh tay hắn, giây lát thu tay, “Được rồi. Câu ngày đó ngươi nói còn tính không?”

Văn Nhân Tần: “Còn tính.”

Thẩm Lưu Hưởng đem bình máu nhỏ để vào túi trữ vật, nhướn một bên khóe môi, “Một khi đã như vậy, chuẩn bị tốt quyển trục đi.”

Dứt lời, y đứng dậy lắc lắc ống tay áo, tính toán cáo từ.

Văn Nhân Tần buông mi mắt xuống, đột nhiên vươn tay, một phen túm chặt cổ tay y, bám vào bên tai thấp giọng nói một câu.

Bừng tỉnh, Thẩm Lưu Hưởng cho rằng mình nghe lầm.

Y xoay đầu, lui bước ra sau, cổ tay lại bị gắt gao nắm lấy.

Văn Nhân Tần lặp lại: “Làm Yêu Hậu của ta.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, nhìn hắn biểu tình không có ý vui đùa, lập tức cũng nghiêm túc lại, thi pháp một cái, cổ tay tránh thoát ra, “Nhận được hậu ái, cũng không có ý này.”

Văn Nhân Tần nhìn y, biểu tình nghiêm túc: “Ngươi làm Yêu Hậu của ta, đừng nói quyển trục, cho dù toàn bộ Yêu giới, tam giới, ta đều sẽ mang tới cho ngươi.”

Thẩm Lưu Hưởng lặp lại một lần: “Cũng không có ý này.”

Trong nhà yên tĩnh một khắc, trên mặt Văn Nhân Tần không lộ ra chút ngoài ý muốn nào, chỉ là thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc......”

Hắn khoanh tay đứng, nhìn theo Thẩm Lưu Hưởng đi ra cửa, sắc mặt mới chợt âm trầm xuống.

Trong khoảng khắc, khóe môi lại chậm rãi giương lên.

Không sao, vốn dĩ cũng không trông cậy vào, may mà hắn còn rất nhiều biện pháp.

_________________________________________

Lúc nãy có bạn cmt bảo đọc mười mấy chương mà không biết là bản edit ????????. Khổ thân toy ????. Năng lực có hạn, dập đầu loảng xoảng.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.