Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái

Chương 39: Chương 39





Tiệc rượu cuối tuần là do một lão đại lớn trong vòng thượng lưu khởi phát tổ chức, dạ tiệc thế này mỗi tháng đều diễn ra một hai lần.

Tìm những nhân vật có tiếng tăm, địa vị trong giới kinh doanh, chính trị, bất động sản… đến uống chút rượu tâm sự.

Rất nhiều mối làm ăn lớn đều thành giao từ những cuộc hội họp đầm ấm kiểu này.

Kể cả có không may mắn kiếm được hạng mục nào, nhưng có thể mở rộng vòng ngoại giao, quen biết vài người mới ở các lĩnh vực bản thân đang lăn lộn, quen thêm bạn thêm cơ hội, không chừng ngày nào đó có thể ký thêm được vài cái hợp đồng.
Cho nên chỉ cần nhận được giấy mời, thường sẽ ít khi cự tuyệt.

Hạ Văn Xuyên mỗi lần nhận được giấy mời, có đi hay không, còn phụ thuộc vào tâm trạng của anh ta, lần này đồng ý đưa Chu Khả Nhi vào tham gia bữa tiệc, đương nhiên anh ta nhất định phải có mặt.
Hạ Miên Miên nói muốn đi theo, chỉ là nhất thời xúc động, tại thời điểm cô còn chưa nghĩ ngợi cẩn thận đã đưa ra yêu cầu với Hạ Văn Xuyên, có lẽ bị lời đồn đại Chụ Hạ sắp thành thông gia làm cho hồ đồ, vì vậy mới chăm chằm một hai đòi đi theo để giám sát Hạ Văn Xuyên.
Còn nguyên nhân khác cô không dám nghĩ sâu xa.
Cứ thế vô tri vô giác thay đổi thật sự là chuyện rất đáng sợ, ngay từ đầu mỗi lần Hạ Văn Xuyên ôm ôm ấp ấp muốn làm trò thân mật, cô đều sẽ nhất quyết phản kháng, bài xích, nhưng ôm nhiều, hôn nhiều, tự lúc nào đã trở nên quen thuộc, thậm chí có đôi khi sẽ sinh ra một thứ cảm giác hoang đường đó là: hai người thực sự là tình nhân.

Mặc dù cô còn chưa chính thức đáp ứng lời tỏ tình của anh, nhưng cảm giác ngày ngày chung đụng, từ chung đụng thành quen thuộc so với tình yêu cũng không khác mấy.
Dưới tình trạng này vừa nghĩ đến việc anh muốn trở thành bạn trai của người khác, sẽ thân mật ôm ấp người khác trong lòng, Hạ Miên Miên lập tức cảm thấy ghen tuông, nóng nảy, phải tận mắt đi theo trông chừng.
Trong tủ quần áo của Hạ Miên Miên có không ít lễ phục dạ hội, nhìn qua toàn đồ mới nguyên, nhưng buổi trưa Dì Liên lại đi mua cho cô thêm mấy bộ khác, nói là những mốt thịnh hành, vừa tung ra trên thị trường.

Không chỉ có lễ phục, còn thuê cả chuyên viên trang điểm đến makeup cho cô.

Xế chiều hôm đó Tần Nguyệt qua chơi, vừa nhìn tạo hình tinh xảo, động lòng người của cô, không khỏi cảm thán:
“Một cô gái xinh đẹp nhường này không biết về sau tên nhóc nào may mắn cưới được đây.”
Dì Liên bình thường thích nhất tán dóc chuyện trên trời dưới bể với Tần Nguyệt, nhưng riêng lời này lại không như thường ngày lập tức tiếp lời.

Bà đã biết quan hệ phát sinh giữa hai người trẻ tuổi, cũng cho rằng sớm muộn anh em Hạ gia sẽ thành đôi, mà hai đứa trẻ mình chăm sóc từ nhỏ có thể thân càng thêm thân, từ tình anh em, chuyển dần thành tình thương, tình yêu nam nữ gắn bó không chia lìa.
Dì Liên chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến tình cảm phức tạp, vi diệu ấy, điều duy nhất bà có thể làm cho hai đứa trẻ mình đã gắn bó nửa đời này chính là âm thầm quan sát, lặng lẽ giúp đỡ, vun đắp, xa hơn là chăm sóc bảo bối của hai người.

DÌ Liên và Miên Miên không đáp lời, đúng lúc này Hạ Văn Xuyên từ phía sau đi tới nhàn nhạt lên tiếng:
“Thằng nhóc nhà nào cũng không có cửa, giữ lại trong nhà ngắm.”
Hạ Miên Miên: …
Tần Nguyệt cười nói:
“Biết con thương em hái, nhưng có câu nói rất hay ‘Con gái lớn không thể giữ, giữ lại thành thù’ (1) đến lúc đó con bé quay lại trách con đó.”
[1] Nguyên văn 女大不中留, 留来留去留成仇: Ý chỉ con gái đã đến lúc lập gia đình, nếu như vì quá yêu thương mà giữ lại lâu bên mình, con cái sẽ giận chó đánh mèo với cha mẹ.
Hạ Văn Xuyên không để ý đến lời bà, tựa đầu vào cánh tủ, rũ mắt nhìn Hạ Miên Miên hỏi:

“Hạ tiểu thư, có muốn ở lại không?”
Hạ Miên Miên nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm đầy ý tứ của anh, đáy lòng run rẩy, ngoài miệng lạnh lùng nói:
“Anh đi ra ngoài.”
Hạ Văn Xuyên nhíu mày.

Tần Nguyệt bật cười nói: “Đấy thấy chưa, con bé không chịu đâu.”
Makeup xong, dì Liên lấy hộp đồ trang sức ra, xem cái nào hợp với Miên Miên, cô liếc mắt, lắc đầu nói:
“Chờ chút nữa con sẽ đeo bộ trang sức Chu Khả Nhi đem tặng, nên không cần chọn nữa.”
Hạ Miên Miên cảm thấy buồn cười, Hạ tổng giàu có, quyền thức như thế lại đi chiếm tiện nghi một cô gái.

Chu Kha Nhi trên thương trường làm mưa làm gió vậy mà cũng có thời điểm bị người khác ăn cướp trên giàn mướp mà không làm gì được.

Tần Nguyệt cầm một hộp đồ trang sức trên tay, cảm khái nói:
“Bộ trang sức này, chị gái dì từng mang.”
Một câu nói này trong lúc vô tình khơi gợi câu chuyện thương tâm trong lòng những người ngồi đây, dì Liên thấy sắc mặt Hạ Văn Xuyên không tốt, vội vàng cất hộp đồ trang sức đi.

Buổi dạ tiệc tổ chức tại một resort yên tĩnh ở ngoại ô thành phố, chủ sự cũng chính là ông chủ của khu nghỉ dưỡng này, cho nên xem sân nhà, ngay bên cạnh còn có một khu đóng golf, không ít vị khách đến sớm đã qua đó làm vài ván.

Sở Tuấn An là một trong những người này, nhưng mà anh ta không phải đến để đánh banh mà là cần đàm phán chuyện làm ăn với bên đối tác.
Trong nhóm người đứng tại sân golf, Sở Tuấn An là người trẻ tuổi nhất, Sở Thị lực lượng hùng hậu, thế lực thâm sâu, dù cậu ta vẫn còn ít tuổi nhưng những người khác cũng chẳng dám thái độ, không khí tương đối hòa hợp, vui vẻ.
“Thời gian trước, hai nhà Chu Hạ đã hợp tác phát triển một số hạng mục lớn, mọi người đã nghe qua chư?”
Người đi đầu đoàn là tổng giám đốc Lý đã gần 60 tuổi.

Những người khác gật đầu nói:
“Chuyện lớn như thế, sao có thể không biết.”
“Vậy mấy người biết, hạng mục này đàm phán thành công là Chu thị chủ động mở lời nhường lợi chứ, lợi nhuận thu được cuối cùng đều sẽ đổ về túi Hạ Thị.”
Lý Tổng nhàn nhạt nói tiếp.

Đám người trang đổi ánh mắt, sau đó một người lên tiếng:
“Lão hồ ly họ Chu đó không phải là thánh keo kiệt hay sao? Vậy mà lại chủ động nhường hết lợi ích?”
Lý Tổng bật cười ha hả:
“Hậu sinh khả úy, thủ đoạn của Hạ Văn Xuyên không phải mấy cậu chưa từng nghe qua.”
Trong đám có người không tán đồng cười nhạo:
“Thủ đoạn của thằng nhóc Hạ gia này vừa xảo quyệt lại âm hiểm, chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt, nhìn chung không phải hướng đi đúng đắn.


Muốn phát triển doanh nghiệp lâu dài phải như Sở tổng đây, quang minh chính đại, làm thật ăn thật, mới có thể làm nên việc lớn.”
Sở Tuấn An đột nhiên bị điểm tên, chậm rãi đánh xong một lượt cầu mới khiêm tốn cười nói:
“Vương tổng quá lời rồi.”
Lại có người nói:
“Nghe đồn gần đây tất cả các sự kiện ngoại giao, hay đàm phán làm ăn Chu tổng đều mang con gái theo, đây là có ý muốn thông cáo với người trong giới sẽ cho cô con gái này tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Chu, thay thế ông ta.”
“Tôi đã gặp thiên kim nhà lão ta, khôn khéo, sắc sảo, làm việc nhanh nhạy, bình tĩnh, mồm mép cực kỳ lưu loát, chắc chắn không bao lâu sẽ trở thành một Võ Tắc Thiên trong giới kinh doanh.”
Sở Tuấn An nhíu mày:
“Ông đang nói đến Chu Khả Nhi?”
“Đúng, chính là cô ta, đừng nghe cái tên đáng yêu này mà bị lừa, tính cách đứa con gái đó mạnh mẽ, ngang tàng, nghe nói đêm nay cô ta cũng đến, khi ấy tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
Sở Tuấn An cong khóe miệng, nói:
“Chúng tôi đã quen biết nhau từ trước.”
Mấy người tiếp tục chơi bóng, Lý tổng vỗ vỗ vai Sở Tuấn An nói:
“Hạ Thi gần đây liên tiếp hành động, Hạ Văn Xuyên lại là tên có năng lực, trước nay cậu ta luôn nhằm vào cậu, cần cẩn thận một chút.”
Sở Tuấn An bình tĩnh đáp: “Cảm ơn Lý Tổng.

Tôi hiểu rồi.”
Cả nhóm trở lại nghỉ ngơi một lát thì sắc trời cũng đã tối, chẳng mấy chốc dạ tiệc sẽ bắt đầu, mọi người đổi quần áo khác, lên xe trở về resort.

Lúc Bạch Mông Lam đến buổi tiệc, Sở Tuấn An còn chưa tới, vì thế cô đứng bên ngoài đợi một lát, kỳ thực bên cạnh có phòng nghỉ cho khách, nhưng Bạch Mông Lam không vào, mà đứng ở sảnh chờ.
Bạch Mộng Lam dung mạo xinh đẹp, đêm nay cô mặc một chiếc đầm trắng dài chấm đất, chiếc váy trên người tôn lên khí chất thần tiên giáng trần của cô ta.

Bạch Mông Lam đi đến đâu cũng khiến toàn bộ tân khách nhịn không được liếc nhìn theo.
Vài vị phu nhân quen biết thấy cô ta sẽ chào hỏi vào câu, lại tán dương vẻ đẹp của cô ta, Bạch Mông Lam rất hưởng thụ cảm giác được người người chú ý này, tư thái cực kỳ đoan trang, khuôn miệng thường trực nụ cười dịu dàng, thanh nhã.

Đợi được vài phút thì Sở Tuấn An khoan thai bước đến, anh ta vừa đi vừa chỉnh lại nơ, Bạch Mộng Lam nhanh chóng tiến lên nũng nịu oán trách một câu: “Sao anh tới trễ như vậy?”
Sở Tuấn An ôm eo cô dỗ dành: “Hàn huyên vào chính với nhóm Lý tổng.”
Bạch Mông Lam biết anh bận đi làm chính sự, nên cũng không nói thêm gì nữa, chịu bĩu môi phụng phịu:
“Em chờ đến mỏi cả chân rồi.”
Thấy nơ trên cổ anh hơi lệch, lại dịu dàng giúp anh chỉnh lại.

Sở Tuấn An cúi đầu nhìn bộ dạng ôn nhu, hiền thục của cô, trong đầu thoáng qua chút ký ức thuở bé.


Ngày ấy anh ta còn đang học trung học, Chu Khả Nhi học sơ trung, có một ngày cô nhóc đến nhà mình chơi, vô tình lấy được bức thư tình người ta đưa anh trong balo, tức giận nói:
“Anh Tuấn An, anh nhất định phải chờ em, chờ em trưởng thành sẽ gả cho anh.”
Sở Tuấn An nhớ kỹ, lúc Chu Khả Nhi nói mấy lời này, dáng vẻ cực kỳ tự tin, kiên định.

Cô bé đó vốn thế thông minh, thẳng thắn, khiến người ta không thể không yêu quý.

Đáng tiếc Sở Tuấn An luôn không thích con gái quá chủ động.

Mẫu con gái anh thích là kiểu ôn nhu, an tĩnh, giống Bạch Mông Lam.

Cô dịu dàng động lòng người, nhu tình uyển chuyển, khiến đàn ông chỉ muốn bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉnh lại nơ xong, hai người chuẩn bị vào sảnh tiệc, Sở Tuấn An đưa tay, ra hiệu cho cô vịn vào, còn chưa bước vào trong đã thấy ba người xuất hiện ở cửa.

Sở Tuấn An giương mắt xem xét, nhịn không được thoáng nheo lại, người tới là Hạ Văn Xuyên.

Hạ Văn Xuyên xuất hiện ở chính giữa cửa, hai bên là hai mỹ nữ động lòng người.

Người mặc lễ phục đen sắc sảo, môi đỏ diễm lệ là Chu Khả Nhi, người mặc bộ váy dạ hội màu nắng, tinh xảo, đáng yêu là Hạ Miên Miên.

Hai người mỗi người một vẻ, ôm lấy khuỷu tay trái, của Hạ Văn Xuyên, vô cùng thân mật.

Thời điểm ba người đi đến, cười cười nói nói, ngay cả con người được mệnh danh băng sơn mỹ nhân như Hạ Văn Xuyên cũng giấu không được nét cười nhàn nhạt, có thể nhìn ra tâm trạng anh ta hôm nay cực kỳ tốt.

Hai bên chạm trán, Sở Tuấn An và Bạch Mộng Lam đều thể hiện vẻ phòng bị, nhưng Hạ Văn Xuyên và Hạ Miên Miên lại làm như không thấy, chỉ có Chu Khả Nhi nụ cười rạng rỡ, mặt mày diễm lệ, thái độ thân thiện, chủ động chào hỏi Sở Tuấn An.
“Anh Tuấn An đã lâu không gặp!”
Giọng nói của cô ấy ngọt ngào, còn mang theo chút quyến rũ, là một thanh âm vô cùng đặc biệt.

Nhưng mà đương nhiên chỉ với một số người cô ấy mới dùng quãng giọng dễ nghe này, vừa rồi lúc nói chuyện trên trời dưới bể với Hạ Miên Miên Chu Khả Nhi không giống thế này chút nào.
Hạ Miên Miên cảm thấy, Chu Khả Nhi như thể có vô số chiếc mặt nạ, gặp những người khác nhau, trong những tình cảnh khác nhau chị ta sẽ lôi chiếc mặt nạ thích hợp ra.

Cùng là kiểu người hai mặt, sống thảo mai, nhưng kiểu hai mặt này không giống Tần Đông.

Tối thiểu Chu Khả Nhi không để người khác cảm thấy phản cảm, ngược lại còn thấy chị ấy vô cùng khéo léo, tinh tế.

Chị ta ngọt ngào gọi một tiếng anh, thành công tát vào mặt Bạch Mộng Lam đứng bên cạnh, gương mặt Bạch Mông Lam cứng như tượng sáp, cố nặn ra một nụ cười xã giao không thể khó coi hơn.

Chu Khả Nhi nhìn cô ta một cái, nghi ngờ hỏi:
“Chị Bạch không thoải mái à? Sao sắc mặt khó coi vậy?”
Sở Tuấn An đang chuẩn bị chào hỏi Chu Khả Nhi, nghe cô nói vậy vội vàng cúi đầu quan sát sắc mặt Bạch Mộng Lam, quả nhiên thấy cô nhếch môi, trầm mặt, như thể thân thể có chút khó chịu.


Sở Tuấn An bận bịu ôm lấy cô ta, lo âu nói:
“Sao thế? Mộng Lam, em không khỏe à?”
Bạch Mộng Lam tựa đầu vào ngực anh ta, yếu ớt nói:
“Tuấn An, chúng ta đi vào đi, ngoài này hơi lạnh.”
“Ừ.

Đáng lẽ em nên mặc nhiều áo một chút.”
Sở Tuấn An nói.

“Chiếc váy này phối cùng áo khoác nhìn sẽ khó coi lắm.”
Bạch Mông Lam nũng nịu, giống như đang phản bác.

Sở Tuấn An quay lại gật đầu với Chu Khả Nhi một cái, xem như chào hỏi, sau đó liền rìu Bạch Mộng Lam vào bên trong.

Chờ bóng lưng hai người biến mất trong đám đông, Hạ Văn Xuyên lên giọng trêu chọc:
“Đấy chính là tên đàn ông cô muốn gả? Có lẽ anh ta chỉ ưa thích mấy cô kiểu Lâm Đại Ngọc thôi.”
Chu Khả Nhi bĩu môi, ra chiều bà đây đã tính trước hết rồi, đáp:
“Chờ xem.

Lúc thiên hạ thái bình có thể sủng ái một Lâm muội muội vô dụng, đến khi thời thế rối ren xem còn tinh lực đi dỗ dành cô ta nữa không?”
Hạ Văn Xuyên chậc chậc hai tiếng, bình thản cảm thán: “Đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
Chu Khả Nhi trừng mắt nhìn anh đáp:
“Tôi độc bằng anh sao? Từ bãi đỗ xe đến đại sảnh yến hội tổng cộng chưa đến một trăm mét, thế mà anh trắng trợn thu tôi một chiếc dây chuyền nạm đá quý và một chiếc vòng kim cương.”
Bộ vòng Chu Kha Nhi nói đến hiện đang nằm trên cổ, trên tay Hạ Miên Miên, ánh sáng của đá quý lấp lánh, rực rỡ, cùng với chiếc váy đính ngọc trai óng ánh trên người cô, càng tăng thêm vẻ kiêu sa, đài các, cực kỳ sang quý, đẹp đẽ.

Chu Khả Nhi nhìn Hạ Miên Miên dò xét, cố ý hỏi móc lại:
“Vậy khẩu vị anh thì sao? Thích nhu nhược hay mạnh mẽ?”
Hạ Văn Xuyên rũ mắt liếc Hạ Miên Miên, nhàn nhạt đáp:
“Tôi thì thích đáng yêu.”
Chu Khả Nhi cũng chậc chậc hai tiếng, ghét bỏ nói:
“Được rồi.

Ít ân ái nhau một chút thì chết sao? Ngừng tung đường đi.

Buông tha cho cái thân FA là tôi được không?”
Ba người đi vào hội sảnh sa hoa, rực rỡ ánh đèn, giống như những gì Chu Khả Nhi dự liệu, sự xuất hiện của ba người, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của tất cả những người trong bữa tiệc.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.