Nhã Ân cười khẽ gật đầu một cái rồi quay lưng về phía anh. Cô thở hắt một tiếng, ngữ điệu không còn ủ rũ:
''Cả ngày em làm việc mệt rồi, anh mau mát xa cho em đi. Em mà ốm sẽ không còn ai thương anh đâu.''
''Anh biết rồi, anh làm ngay đây.''
Vương Đình Phong vui vẻ xoa Ьóρ vai cho vợ mình. Hai người ngâm mình trong bồn tắm. Mãi đến một lúc lâu sau mới ra khỏi phòng.
Mặc quần áo chỉnh tề, cô quay sang phía anh nói:
''Anh ngồi đây đợi em, em xuống dưới nhà lấy cơm rồi chúng ta cùng ăn.''
''Sao không xuống dưới mà phải ăn ở đây?''
''Em muốn ăn cùng với anh thôi. Có được không?''
''Được. Anh sẽ ngồi đợi.''
Nhã Ân vui vẻ bước xuống lầu. Cô biết Vương Đình Viễn đang có mặt ở nhà nên không muốn ngồi chung bàn với hắn. Hiện tại, cô chỉ muốn tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên cạnh chồng mình mà thôi. Cô loay hoay sắp xếp đồ ăn vào khay, đột nhiên một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô từ đằng sau. Nhã Âm mỉm cười vừa quay lại vừa nói:
''Đình Phong! Không phải em nói anh ở trên phòng đợi em rồi mà sao còn...''
Câu nói còn chưa hết đã ngừng hẳn khi Nhã Ân nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Không phải là Vương Đình Phong mà là Vương Đình Viễn. Cô nhanh chóng nhận ra tình hình, vội vàng vùng vẫy:
''ĐìnhViễn! Cậu đang làm cái gì vậy hả? Mau buông tôi ra, buông tôi ra mau.''
Hắn nhìn cô, miệng nở một nụ cười đắc chí:
''Tôi chính là muốn mọi người nhìn thấy cảnh chị dâu nɠɵạı ŧìиɧ với em chồng.''
Câu nói của Vương Đình Viễn khiến cô hoảng hốt. Hắn siết chặt lấy eo cô, hơi thở ấm nóng thì thầm bên tai:
''Tôi muốn cho mọi người thấy chị dâu và em chồng đang làm chuyện không đúng đắn.''
''Cậu bị điên sao? Mau buông tôi ra.''
''Phải! Tôi điên nên mới yêu chị, tại sao chị lại đồng ý lấy thằng anh ngu ngốc của tôi hả?''
''Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu. Buông ra!''
Cô càng vùng vẫy, hắn càng làm tới. Nhã Ân hoảng hốt nhìn xung quanh, nếu để ai bắt gặp cảnh tượng này cô chẳng còn mặt mũi nào ở lại Vương gia thậm chí còn bị đuổi ra khỏi đây.
Tự trấn tĩnh bản thân, Nhã Ân dùng hết sức lực đẩy Vương Đình Viễn ra khỏi người, tiện tay tặng hắn một cái bạt tai.
Năm ngón tay hằn trên mặt hắn, vừa đau vừa rát. Hắn đưa tay lên sờ mặt, cô đúng là ra tay rất mạnh. Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ đám đánh hắn như vậy.
''Cậu! Tốt nhất nên biết giữ tự trọng.''
Vương Đình Viễn nhoẻn miệng cười:
''Tại sao tôi phải giữ tự trọng với người mình yêu.''
''Cậu điên rồi. Tôi là chị dâu của cậu đấy!''
''Chị dâu thì sao? Đâu có luật nào cấm không được yêu chị dâu, với lại chị lấy anh tôi đâu phải vì yêu.''
Nhã Ân im lặng không đáp, cô không muốn đôi co với một tên không lý lẽ như Vương Đình Viễn. Đây không phải lần đầu tiên hắn giở trò đồϊ ҍạϊ với cô.
Ngay từ lúc bước chân vào Vương gia làm dâu, ánh mắt hắn nhìn cô đã có nhiều điều bất thường chỉ là đến ngày hôm nay hắn mới lộng hành.
Nhã Ân bất giác lùi về sau vài bước. Để đảm bảm an toàn cho bản thân cô với tay lấy cái dĩa đằng sau cầm chặt đến nỗi chuỗi dĩa hằn lên lòng bàn tay một vệt dài. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn người đối diện, cô hắng giọng:
''Đừng có giở trò với tôi.''
''Thôi nào chị dâu, chị không cần phải quá khắt khe như vậy. Tôi chỉ là đang muốn thể hiện tình cảm của mình thôi mà.''