Vẫy tay nhìn xe ô tô đi xa dần, Dương Khoa quay người cuốc bộ trên tuyến phố vắng như bãi tha ma. Đi qua vài trạm gác, đi qua cánh cổng sắt rồi men theo con đường nhỏ sau nhà khách, hắn chậm rãi mở cửa nhà mình đi vào trong.
“Khoa đấy à?” Nghe thấy tiếng động, Ngọc Linh đang ngồi trong phòng khách xem TV lên tiếng.
“Vâng ạ.”
“Đã ăn uống gì chưa con?” Vừa trông thấy thân ảnh Dương Khoa đi vào mẹ hắn đã lên tiếng hỏi han ngay lập tức.
“Dạ con ăn rồi.”
“Thế hả, ăn gì thế?”
“Con với em My đi ăn bún chả, cái quán ngày xưa mẹ hay dắt con ra ăn ấy.”
“À thế à.... Ơ nhưng Uyên đâu? Mẹ tưởng con với Uyên rủ nhau đi ăn gì chứ?”
“À không chị Uyên đi cùng với bạn t... gái chị ấy mẹ ạ. Thôi con lên phòng ngủ đây.”
Tý nữa thì nhỡ mồm, Dương Khoa vội vàng chuồn về phòng mình. Cảm thấy hơi mệt trong người, hắn bèn trèo lên giường nằm ngủ một giấc ngon lành.
Khi hắn khoan khoái mở mắt ra thì đã là giữa buổi chiều.
Dụi mắt, Dương Khoa ngồi dậy lấy lại tinh thần rồi đi tới bàn học. Bật laptop lên, hắn quay trở lại với công việc dang dở của ngày hôm qua: nâng cấp hệ thống Game Engine “Ember 1.0”.
Đúng vậy, trước khi bắt tay vào chế tác một phiên bản cập nhật mới cho “Bejeweled”, Dương Khoa phải đem toàn bộ mã nguồn của Game Engine mở ra dò xét một lần, sau đó tiến hành chỉnh sửa lẫn bổ sung cho phù hợp. Bởi vì hắn sẽ cần đến một hệ thống Game Engine đầy đủ tính năng và đáp ứng được mọi thao tác của người chơi, không chỉ cho “Bejeweled” hiện tại mà còn cho cả “Fruit Ninja” sau này.
Đều là trò chơi di động mà, cho nên nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ từ những nền tảng cơ bản này dựng lên “Fruit Ninja”. Mà trâu khỏe thì mới cày được ruộng tốt, một bản Game Engine chất lượng sẽ giúp cho quá trình chế tác trò chơi thành bản dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa thời lượng chế tác cũng được rút ngắn vì đã có những thiết lập sẵn trợ giúp.
Lần chỉnh sửa bổ sung Game Engine lần này sẽ có ba hạng mục chính cần Dương Khoa phải để mắt tới, trong đó quan trọng nhất chính là bổ sung thao tác điều khiển. Lần này trò chơi sẽ không chỉ là va chạm tứ phía vuốt dọc vuốt ngang nữa mà trở thành 360 độ thao tác rồi, từ việc xoay xuôi chiều ngược chiều kim đồng hồ trong chế độ “Twist” của “Bejeweled” cho tới những thao tác cắt chém không tưởng trong “Fruit Ninja” đều cần phải được hệ thống xử lý một cách tinh chuẩn. Và để làm được như thế đòi hỏi hắn phải bỏ ra khá nhiều công sức mới có thể hoàn thành.
Đồ họa và âm thanh thì mặc dù không phải chỉnh sửa gì nhiều, thế nhưng dữ liệu trong thư viện vật thể, môi trường hình ảnh vân vân.... cần phải được bổ sung. Trò chơi khác nhau mà, Dương Khoa có phải thằng ngu đâu mà định cho hoa quả vuông chằn chặn như mấy viên kim cương bay đầy màn hình?
Cuối cùng là tính năng kết nối mạng, phần mà hắn chưa động chạm gì tới khi xây dựng “Ember 1.0”. Tuy “Bejeweled” cũng có hệ thống kết nối mạng internet nhưng chỉ để làm cảnh mà thôi, ngoài việc dùng để khoe khoang điểm số xếp hạng ra thì chẳng có công dụng nào khác. Có điều “Fruit Ninja” thì lại khác, trong trò chơi có cả một chế độ Multiplayer đòi hỏi một hệ thống kết nối mạng ổn định. Cho nên Dương Khoa buộc phải đưa thiết lập kết nối mạng vào trong kế hoạch nâng cấp Game Engine.
Tóm lại là Dương Khoa có rất nhiều thứ phải làm liên quan tới Game Engine. Ngày hôm qua hắn chỉ mới xây dựng được một phần thiết lập thao tác mới mà thôi, chặng đường đi đến đích vẫn còn xa lắm.
Vốn dĩ những thứ này hắn đã phải bắt tay vào làm từ cái thời chế tác “Slither”, song vì lúc đó cần gấp rút hoàn thành trò chơi cho kịp tham dự hội chợ nên hắn quyết đoán bỏ qua, chỉ sử dụng nền tảng cũ của Game Engine để xây dựng trò chơi. Đó là chưa kể trò chơi đó chế tác cũng đơn giản, phiên bản trên PC còn chẳng cần Game Engine để hắn có thể làm ra nữa kia.
Cho nên bây giờ Dương Khoa mới phải nai lưng ra làm.
“Thôi đành cố gắng chịu khó một chút, một đời vất vả cả đời nhàn nhã.” Vừa đánh máy hắn vừa tự an ủi bản thân.
…
----------
Ngoại giới.
Trải qua đôi ba phen sóng gió, khâu vận hành “Slither” mới chính thức đi lên quỹ đạo.
Kể từ khi lọt vào tầm mắt đại chúng bằng những khoảnh khắc livestream hấp dẫn trên TwiTV và sau đó là bài viết đánh giá tích cực của eRam, trò chơi đã bắt đầu nóng dần lên với lượng người truy cập luôn giữ vững ở mức sáu con số mỗi ngày. Càng đáng mừng là ý kiến đánh giá trò chơi của người chơi hiện tại đã đối lập hoàn toàn so với những ngôn luận bôi đen của truyền thông trước đó, mơ hồ đuổi kịp những lời khen ngợi dành cho trò chơi của giám khảo tại triển lãm GamExpo.
“Moá, sôi động thế này mà đứa nào bảo game buồn ngủ vậy?”
“Đúng là từ hội chợ GameExpo đi ra có bao giờ có hàng rác đâu. Mình ngu thật.”
“Không bao giờ tao tin báo lá cải nữa rồi, tý nữa thì bỏ qua một game hay.”
Đứng trước cảnh tượng này, các tờ báo đưa tin về trò chơi chỉ biết tiếp tục im lặng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, số khác thì vì sinh tồn quay ra tung hô trò chơi một cách ngược lại so với ban đầu. Nhưng dù là gì đi nữa thì các cơ quan truyền thông lần này đều vấp ngã một vố đau, khi mà giờ đây trong mắt người chơi uy tín của họ lại bị sụt giảm một phần.
Cuối cùng, đứng trước một làn sóng bị độc giả phản đối những tờ báo này đành phải mặt dày tìm tới SmileIndie nối lại hợp tác. Và thế là âm mưu đen tối của những kẻ trốn phía sau màn chính thức sụp đổ.
Thiên Không tập đoàn.
“Một lũ ăn hại! Cấp cho bao nhiêu tiền của rồi đầu tư cả kỹ thuật nữa mà chẳng nên cơm nên cháo gì. Kinh doanh như thế thì đóng *** ** nó cửa đi!”
Chủ quản Hậu bực tức xé tập báo cáo ném vào thùng rác. Thế rồi dường như chưa hết tức, một tràng chửi bới khác lại vang lên: “Còn cái bọn tráo trở này nữa. Đút cho bao nhiêu tiền để rồi bây giờ quay ra tung hô chúng nó, lũ *&#^#)$(*@!”
Đứng giữa phòng, nhân viên thư ký có vẻ như đã quen với tràng cảnh này nên chỉ im lặng đợi sếp của mình phát tiết xong mới từ tốn lên tiếng:
“Thưa sếp, vậy giờ kế hoạch còn tiếp tục không ạ?”
“Tiếp cái *** gì nữa? Tin tức vỡ lở rồi còn muốn đốt thêm bao nhiêu tiền, hay là anh muốn bỏ tiền túi ra để chi?
“Dạ không thưa sếp.”
“Không thì rút hết quân về, đánh tiếng lại cho bên Hoasgame nữa.”
Thế rồi có vẻ lấy lại được đôi chút bình tĩnh, chủ quản Hậu nói tiếp: “Sau này chúng ta sẽ chậm rãi chơi chết chúng nó sau, trước hết dồn toàn lực nâng đỡ “Lời nguyền Huynh đệ hội” lên đã. Cho tới bây giờ mới bán được 200000 bản là quá ít.”
“Vâng.”
…
Phòng đối ngoại của HoasGame.
“Được được, anh biết rồi.”
Cúp máy, người trưởng phòng quay ra nói chuyện với người từng có thù với Tịch trước đó: “Mấy lão Thiên Không rút quân rồi. Thêm cả GETA và GVN rút đi hôm trước nữa, xem ra lần này để chúng nó tránh thoát một kiếp rồi em ạ.”
“Không sao đâu anh.” Người kia vội vàng xua tay: “Mọi người đã làm hết sức rồi, với lại thấy bọn nó chật vật những ngày qua em cũng coi như xả giận được phần nào.”
“Ừm, em nghĩ được như vậy là tốt. Cơ mà sau này có dịp anh sẽ tiếp tục cho người chèn ép tụi nó. Thế còn trò chơi của mình ra sao rồi?”
“Mới bán được hơn 90000 bản anh ạ, nhưng tương lai rất hứa hẹn. Đạt cũng đang gấp rút làm ra một bản cập nhật tính năng PvP kiểu mới nhằm tranh thủ sự ủng hộ của người chơi vào dịp giáng sinh.”
“Ừ thế là được rồi, như vậy thì anh cũng có cái để quảng bá ra ngoài. Cơ mà các em tiếp tục cố gắng phối hợp với em Đạt nhé.”
“Vâng.”
…
Truyền thông phản pháo, phe âm mưu hạ bệ “Slither” cũng nhận ra không thể tiếp tục áp chế trò chơi được nữa. Thế là các thế lực bắt đầu chuyển sang phương án khác, đó là dồn tài nguyên để nâng đỡ trò chơi do họ phát hành lên. Dù sao thì sản phẩm của mình bán chạy mới là gốc rễ của sự phát triển.
Chỉ là, trong hoàn cảnh như vậy lại phát sinh một bên quay ra đi tìm kẻ đã từng gây sự với mình, với một mục đích duy nhất là san bằng tỉ số.
Tổng bộ công ty SmileIndie.
Khuôn mặt rạng rỡ Tịch bước vào văn phòng của mình. Anh vừa mới trở về từ một kỳ nghỉ ngắn hai ngày do đích thân sếp lớn phê chuẩn, sau khi bức ảnh anh ngủ thiếp đi trong mệt mỏi bị một ai đó chụp trộm rồi đăng lên mạng xã hội cho cả công ty nhìn thấy.
Thực lòng mà nói anh cũng có ý định dành cho mình một dịp nghỉ ngơi làm bạn với gia đình đấy, nhưng phải là sau khi vấn đề về “Slither” được giải quyết triệt để kia. Bất quá sau khi nghe thấy sếp kiên quyết đuổi anh về nhà, lại thêm mấy người cấp dưới vỗ ngực cam đoan hoàn thành những nhiệm vụ còn lại nên anh chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Anh Tịch đến rồi đấy à?” Không lâu lắm, thanh âm của Liễu vang lên phía sau cánh cửa khép hờ.
“Ừ, vào đây anh hỏi thăm tý.” Đang ngồi ở bàn uống nước, Tịch trông thấy Liễu đến bèn rót trà pha nước mời cô ngồi xuống, Sau đó anh bắt đầu hỏi chuyện ngay: “Mấy ngày qua công việc thế nào?”
“Trời ơi chưa gì đã hỏi công việc rồi! Yên tâm đi, đều trôi chảy hết anh ạ. Ngay cả đám phóng viên em cũng nghe lời anh phối hợp hết, không chừa ra nhà nào cả.”
“Chà chà, bà cô này cũng biết một điều nhìn chín điều lành cơ à? Xem ra anh lo xa quá rồi.”
“Anh Tịch này!” Liễu tỏ vẻ hờn dỗi làm Tịch đưa tay ngại ngùng gãi má: “Thôi được, như thế là tốt rồi. Hiện tại các em đã rảnh tay chưa?”
“Chưa đâu. Còn nhiều chuyện phải làm lắm, nhất là kế hoạch đem trò chơi quảng bá rộng rãi trên thế giới chúng ta còn chưa tiến hành được bước nào cả.”
“Không vội.” Tịch khoát tay: “Có cơ sở trong nước chúng ta sẽ phát triển lên rất nhanh thôi. Em đi tập hợp tất cả mọi người về phòng họp chung. Độ mười lăm phút sau anh sẽ xuống.”
Thế rồi mặc kệ ánh mắt bất mãn vì mới sáng ra đã phải vất vả của Liễu Tịch đưa cô ra khỏi phòng. Tiếp đó anh lại bàn làm việc bật máy tính lên, bấm tải xuống một file nào đó rồi đem in ra thành vài chục bản. Cầm lấy chồng giấy mới in anh mang xuống phòng làm việc chung, mỉm cười đáp lại những lời chào hỏi nhiệt tình của mọi người.
“Bộn bề nhiều việc nên anh nói nhanh thôi.” Đợi nhân viên cấp dưới đến đủ, Tịch mới thả chồng giấy trong tay xuống bàn: “Anh muốn các em tạm thời dừng lại những công việc đang làm để đi làm cho anh một việc.”
“Việc gì thế anh?” Lập tức có một nhân viên quần chúng ăn ý phụ hoạ.
“Đánh trả!” Tịch chỉ nói ra một từ gỏn lọn làm mọi người lập tức ngây người.
Đánh trả? Đánh trả ai? Chẳng lẽ?
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, Tịch ôn tồn nói tiếp: “Mấy ngày trước đó chắc các em ấm ức lắm phải không? Giờ thì anh cho mọi người cơ hội để xả cơn tức ra đây, các em cứ y theo nội dung trên giấy này mà làm cho anh.”
Dứt lời Tịch đem giấy tờ trên bàn phân phát cho từng người một, đây chính là kế hoạch mới nhất mà anh mới thành lập. Những ngày qua Tịch cũng không phải là hoàn toàn nghỉ ngơi thư giãn. Buổi nói chuyện với Dương Khoa tuần trước đã làm anh nảy sinh ra một ý tưởng khá hay để giải quyết con rắn lươn lẹo “Snek Aztec” một lần và mãi mãi. Trải qua vài phen cân nhắc, cảm thấy độ khả thi rất lớn Tịch quyết định lập tức tiến hành kế hoạch ngay khi trở lại với công việc.
Ngắm nhìn nét mừng rỡ dần dần hiện trên khuôn mặt từng người khi đọc xong nội dung trên giấy, Tịch cũng bất giác nắm chặt bàn tay với một vẻ cực kỳ kiên định.
BFG à, trước đó mới chỉ là nước cờ phá cục mà thôi. Hi vọng tụi bay đã sẵn sàng đón đỡ nước cờ chiếu hết của ông đây!