"Đây cũng rứa. Dạo này bận bịu quá, không để ý mấy."
"Vãi các thánh. Chả quan tâm gì đến bóng hồng của phòng cả y hệt tôi vậy. ( ̄~ ̄) Rồi em nó biết em nó buồn chết." Đáp lại thành viên tên Ngạn là những cái lắc đầu đến từ đồng đội xung quanh, đa số đều có cùng cảm giác ngỡ ngàng khi chợt nhận ra sự vắng mặt của cô gái nhút nhát quen thuộc. Cảm thấy băn khoăn, anh chàng bèn lôi điện thoại trong túi ra tự tìm kiếm câu trả lời cho bản thân.
Gọi điện thoại đi không được, hệ thống báo không thể bắt liên lạc với thuê bao.
Mở phần mềm nhắn tin trực tuyến thì không thấy đối phương lên mạng, đèn tín hiệu tối thui như hũ nút. Này là tự kỷ ở cái xó nào rồi?
Nhanh trí đảo về các nhóm trò chuyện trao đổi công việc của nội bộ phòng ban, may quá có dấu vết đối phương để lại. Mắt lướt nhanh nội dung thông tin hiện ra trên màn hình thành viên tên Ngạn thỏa mãn hô lên: "À đây, có tin nhắn của bé Quỳnh Anh trên nhóm anh Thiều. Thế chắc là chạy qua chỗ anh Thiều rồi, bảo sao không thấy đi cùng mấy anh em."
"Bên chỗ anh Thiều? Nhưng chạy sang bên đó làm gì mới được chứ?" Một thành viên lên tiếng phối hợp.
"... Không biết nữa, chỉ thấy bé nó nhắn tìm anh Thiều thôi. Chắc là có việc không tiện nói công khai, mà lại vắng mặt mấy hôm…. Có khi nào liên quan đến dự án chúng ta đang làm?" Thành viên tên Ngạn chuyển sang đoán già đoán non.
"Chắc không đâu, cứ gì phải liên quan đến công việc mới cần đi tìm anh Thiều chứ?" Thành viên gợi chuyện lúc đầu từ tốn bác bỏ: "Huống hồ anh Thiều anh ấy cũng không dính dáng gì đến "Kỷ nguyên", nói bé Quỳnh Anh đi bàn chuyện dự án chẳng bằng bàn chuyện "Trường học ma pháp" nghe còn có lý hơn. Trò đó từ hồi cập nhật cuối năm ngoái đến giờ chưa thấy động tĩnh gì mới."
"Anh em đoán sai hết rồi. Theo ý tôi bé Quỳnh Anh chắc cuối cùng cũng không chịu nổi đám thằng Phan Anh bắt nạt nữa và đang đi tìm anh trưởng đòi lại công bằng đấy. Nay mai thôi là anh trưởng có cớ anh gọi cả lũ lại xạc cho một trận nên thân, chống mắt lên mà xem.” Thành viên mở lời nói móc trước đó cũng theo vào góp vui chút đỉnh. Có điều giả thuyết vừa mới đưa ra đã bị đồng đội xung quanh đua nhau gạt đi:
"Hay lắm, câu chuyện viễn tưởng rất hay! Mười điểm về chỗ!”
“Chống mắt cái *** méo tin nhá! Bé Quỳnh Anh mà dũng cảm được như thế đây đi bằng tay!”
“(Phì cười) Vâng hẳn là không chịu được bắt nạt. Ông đang nói đến Quỳnh Anh ở cái vũ trụ song song nào đấy? Nghe lạ lùng vồn!”
Hiển nhiên, chẳng ai trong số bọn họ tin tưởng bóng hồng duy nhất của bộ môn lại “dũng cảm” đến vậy hết. Vì nếu biết đường vùng lên như thế thì đối phương đã sớm vùng lên từ lâu lắm rồi, chứ chẳng để bị hết người này đến kẻ khác bắt nạt suốt bao nhiêu năm tháng qua. Cười nói đã đời, một thành viên trầm giọng đúc kết lại: “Đại khái chắc chỉ loanh quanh chuyện công việc thôi anh em, kiểu các đàn anh hay các sếp gọi thiết kế cái gì ấy. Vắng mặt mấy ngày là chuyện bình thường, bao giờ đi biệt tăm biệt tích hàng tuần hàng tháng trời hẵng lo.”
“Hy vọng thế.” Thành viên tên Ngạn chậm rãi gật đầu, không quên nói nốt mấy câu cho tròn câu chuyện vu vơ: “Nói trở lại, bé Quỳnh Anh nhà mình chính ra là thành phần quan trọng nhất team đấy. Thể loại nào cũng có thể “cân” được thậm chí là “cân” tốt, mà toàn đụng phải người không biết quý trọng. Trừ anh em chúng ta ra chắc là đếch còn ai quan tâm đến bé nó như này nữa đâu.”
“Là rõ. Quý trọng thì đã chả có thằng ôn Đạt cậy tài suốt ngày kiếm cớ quát mắng. Rồi bây giờ thằng ấy đỡ ngông cuồng hơn trước thì lại có thành phần ghê tởm hơn nhảy ra thế chỗ, chán chả buồn nói.” Thành viên mở lời nói móc trước đó lên tiếng bất bình.
“Cũng tại tính cách bé nó yếu đuối quá, không tự mình mạnh mẽ lên thì người khác cứ thế được nước lấn tới mãi à. Đồng nghiệp tốt tính như anh em chúng ta đời này đâu có nhiều?" Thành viên gợi chuyện lúc đầu dứt khoát chốt hạ: "Mà thôi, lo cho bé nó nhiều làm gì, lo lấy thân chúng ta trước đi đã. Lo được lấy thân rồi mới có tư cách quản chuyện người khác, còn không nói gì cũng là vô nghĩa."
“Chậc, biết thế…. Thôi đi nhé, mai gặp."
"Mai gặp."
Theo sau những cái phất tay chào tạm biệt, cả đám nhanh chóng giải tán ai về nhà nấy, trong đầu chỉ suy nghĩ lăn tăn về chuyện Quỳnh Anh thêm giây lát nữa rồi thôi. Quả thực, với công việc bề bộn trước mắt cộng thêm bản thân tích tụ cả đống stress dưới sự tác động của phe cánh phản quân Ninja Entertainment, họ cũng không còn lòng dạ nào quan tâm đến đối phương như lúc bình thường nữa. Biết cô bé là đối tượng quý hiếm cần được bảo tồn của phòng đấy song đành chịu thôi, ốc không mang nổi mình ốc hơi đâu mang cọc cho rêu.
"... Nhiệm vụ chính tuyến không đổi, nhưng lộ trình hoàn thành nhiệm vụ đi như thế nào là tùy thuộc vào người chơi. Do pha trộn yếu tố ngẫu nhiên nên sẽ không có hai lần chơi nào giống hệt nhau, kết hợp thêm giới hạn thời gian hay giới hạn nhân vật có thể chiêu mộ thì giá trị chơi lại sẽ được đảm bảo…. Anh Thiều thấy thế nào, có ổn không anh?"
Không ai biết được rằng, giờ phút này "đối tượng quý hiếm cần được bảo tồn" trong mắt họ vẫn đang bám trụ tại công ty chưa về. Ở cùng với Quỳnh Anh còn có người đàn anh giữ cương vị trưởng phòng, hai người vừa trao đổi vừa quan sát chăm chú một xấp giấy tràn ngập nội dung và hình ảnh lạ hoắc. Không ăn nhập gì với dự án "Kỷ nguyên", không liên quan đến trò chơi "Trường học ma pháp" đã xuất xưởng và hiển nhiên là càng không dính dáng tới việc đòi lại công bằng như phán đoán của các thanh niên phía trên. Lắng nghe Quỳnh Anh trình bày xong, Thiều khoanh tay suy ngẫm hồi lâu trước khi đưa ra nhận xét cá nhân:
"Tổng thể mà nói, rất có triển vọng em ạ. Có điều thiết kế hệ thống chiến đấu kép này của em anh chưa nhìn ra nét đặc sắc ở đâu cả, cảm giác giao chiến bình thường kết hợp thêm yếu tố tinh thần nó vừa mơ hồ vừa rối rắm sao sao ấy. Anh nghĩ… liên quan đến nội dung này em nên xây dựng demo minh họa quá trình chiến đấu, đọc phác thảo đến đâu soi minh họa đến đó thì mọi thứ sẽ rõ ràng và dễ nhìn ra được nét đặc sắc hơn."
"Vâng, để quay về em thử làm xem sao."
Thấy đàn anh đưa ra góp ý đầy thiện chí như vậy Quỳnh Anh nhanh chóng gật đầu biểu thị nghe theo. Chỉ là bản thân còn chưa kịp vui mừng trước lời khen ngợi có triển vọng phía trước thì Thiều đã dội một gáo nước lạnh lên đầu cô em: "Nhưng cho dù là thế thì anh vẫn có mấy câu nói cũ: hiện giờ tình hình phòng ban thiết kế đang không được ổn cho lắm. Dự án "Kỷ nguyên" trông vậy mà tốn nhiều công sức quá, bây giờ đề xuất mở thêm dự án mới nữa các sếp lẫn ban kế hoạch khả năng cao là sẽ bác bỏ với lý do quá tải. Chưa kể nguồn gốc ý tưởng lại còn xuất phát từ em nữa, giờ liệu mọi người có nguyện ý để em đứng ra chủ đạo hay không thì… anh chỉ có thể nói nó vẫn còn là một ẩn số."
"Tình hình hiện tại khó khăn nhạy cảm như vậy, em có chắc là vẫn muốn đệ trình yêu cầu mở dự án chế tác mới lên trên?"
"... Vâng, em muốn." Quỳnh Anh trù trừ mất một giây trước khi dứt khoát gật đầu thêm cái nữa, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại run nhẹ trong vô thức. Như thể giờ phút này cô gái nhút nhát đang gom hết dũng khí trên người để làm ra quyết định vậy.
"... Vậy được, anh sẽ ghim chỗ bản thảo này lại đợi khi nào nhận thêm demo của em rồi sẽ trình lên trên cả thể. Thuận tiện anh cũng sẽ đứng ra thuyết phục mọi người thêm, nhưng em cứ chuẩn bị sẵn tinh thần là dù có thuận lợi suôn sẻ đến mấy quá trình lập dự án mới cũng không diễn ra trong một sớm một chiều ngay đâu. Thời gian sắp tới em cứ tập trung làm việc tại dự án "Kỷ nguyên" đi. Đừng bỏ bê giống mấy ngày hôm nay, anh biết em đang gặp rất nhiều khó khăn vướng mắc nhưng cứ cố gắng hết sức mình. Rồi mọi người sẽ ghi nhận hết ấy mà."
"Nhưng, căn bản hiện tại…."
Lời phản bác mới nói ra được nhiêu đó, Quỳnh Anh đã ngừng lại chùng mặt xuống, kế đến là chuyển về dáng vẻ cam chịu thường thấy: "Em hiểu rồi anh Thiều, em sẽ cố gắng ạ."
"Ừm. Hiểu được giúp anh thì tốt."
Dặn dò đôi câu xong, mắt thấy Quỳnh Anh tuy chịu nghe mình an bài đấy nhưng tâm trạng không cần nói cũng biết là không vui, người trưởng phòng Hoasgame bèn chủ động khơi lên chuyện khác cho cô em tội nghiệp tạm quên đi những sự rối rắm trong lòng: "Ngoài lề một tý, trò chơi em mới nghĩ ra đây là cơ sở dựa trên trò nhập vai thẻ bài của đám Ninja thật đó hả Quỳnh Anh?"
"(Ngẩng mặt lên) Vâng đúng vậy, sao thế anh?"
"Không có gì, chỉ là anh hơi thắc mắc trò chơi dở tệ vậy mà đứa em nhà mình vẫn dám dựa vào nó tự chế nên một trò chơi mới. Xem xét tổng thể lại còn có triển vọng mới buồn cười chứ, này liệu có phải dưới trướng anh có người ngang tầm cả một đội quân thiên tài ở Ninja?"
"Không, ngang tầm gì chứ anh Thiều cứ đùa em còn kém lắm. Với cả… anh Thiều nhầm rồi trò "Diệt Tháp xoắn" của Ninja Entertainment không hề dở tý nào đâu ạ. Rất hay nữa là đằng khác."
"Hả? Hay á? Hay ở đâu nói anh nghe thử xem nào."
"Thì, rõ ràng nhất là mọi người chỉ biết chê cái lối chơi của nó khó đến mức đánh đố, chứ nào biết được thực ra chừng ấy chưa có gì gọi là khó cả. Ở phần nội dung sâu bên trong còn có đầy thử thách khó hơn và bố trí nghiêm khắc ngay từ đầu như vậy là hết sức tài tình. Người chơi sẽ phải học cách nắm thật vững luật lệ cơ bản, suy xét từng hành động, quý trọng từng thứ mình đang có trong tay vân vân… mới có thể hoàn thành màn chơi. Và một khi hoàn thành màn chơi rồi cái cảm giác thành công chinh phục thử thách nó đã lắm anh ạ, không thua gì chiến thắng đối thủ trong các trò so tài trực tuyến đâu."
"Rồi đến bối cảnh cũng vậy, càng chơi nhiều càng thấy cái chất rùng rợn nổi bật lên mê người cực kỳ, họa phong móp méo là có chủ đích cả. Đến thân em con gái đây mà còn thấy hay ho cơ mà, chả hiểu mọi người với dân mạng nghĩ gì mà đi đánh giá là vớ vẩn và ấu trĩ. Có mà mấy người ấu trĩ ấy."
"Ấy da…? Kinh nha, tự dưng bàn đến trò của đám Ninja là nói năng lưu loát thế hả em gái? Lại còn lớn tiếng mắng vốn anh già này ấu trĩ nữa cơ đấy, sợ quá sợ quá. ( ̄ヮ ̄) “
Quỳnh Anh: \(º ﹏ º l|l)/
"Thôi được, anh hỏi chơi thế là biết rồi không làm khó bé Quỳnh Anh nhà ta nữa. Chuyện trò chơi đám Ninja em cũng đừng lăn tăn, nghĩ được thế là tốt rồi còn lại đừng nói với ai trừ anh ra. Nó không phải là thứ mà người như em nên dính dáng đến vào lúc này."
Nụ cười trêu đùa của Thiều theo sau những lời phân bua của Quỳnh Anh chỉ tổ khiến cô gái trở nên quẫn bách. Thấy đùa không vui, anh bèn dứt khoát chốt hạ câu chuyện bằng một lời dặn dò nữa, trước khi khoát tay hạ lệnh giải tán: "Còn bây giờ thì muộn quá rồi, anh em chắc cũng chẳng còn ai tăng ca đến giờ này nữa đâu thôi về nghỉ đi em. Thương lấy bản thân với thương thêm cả anh già đây nữa này, bao giờ có bản demo anh em mình sẽ lại ngồi nghiên cứu tiếp. Nhé?"
"Dạ, vậy khi khác em lại quấy rầy anh ạ. Cảm ơn anh em xin phép đi trước." Đôi tay vội vàng giơ lên định giúp thu dọn đống giấy tờ bừa bộn trên bàn nhưng bị Thiều ngăn lại, sau cùng Quỳnh Anh đành nỗ lực ổn định tâm thần nói lời chào tạm biệt người đàn anh. Chỉ là cái sự ổn định ấy chẳng duy trì được mấy giây, chân vừa quay bước là cô gái nhút nhát vội vàng chạy biến đi mất. Chắc là bản thân vẫn còn xấu hổ sau khi bị trêu.
"Chậc, cô em này đúng là…. Chỉ tội cái tính nết, với cái số…." Chờ cho không gian chỉ còn lại mỗi mình mình, Thiều mới thu liễm ý cười thở dài thườn thượt, miệng lẩm nhẩm mấy cụm từ rời rạc không tròn câu. Cũng không biết là người trưởng phòng Hoasgame đang nghĩ đến chuyện gì ở thời điểm sửa soạn kết thúc một ngày dài này.