"Khi nãy trong lúc làm phẩu thuật có xảy ra chút vấn đề, nhưng bây giờ anh ta đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi." bác sĩ ngừng một chút mới lại nói tiếp: "Nhưng anh ta hiện đang hôn mê sâu, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, còn khi nào anh ta tỉnh lại.. điều phải nhờ vào ý chí muốn sinh tồn của anh ta thôi."
Nói rồi vị bác sĩ liền rời đi.
Tuy không phải là tin tốt như cô mong đợi, nhưng nghe được anh trai mình đã qua được giai đoạn nguy hiểm, Lục An Kỳ củng bình tỉnh được đôi phần, cô nắm nhẹ tay Đường Phi Yên.
Lúc Này đã gần 3 giờ sáng, cô và Đường Phi Yên nhẹ bước đến bên cạnh giường bệnh của Lục Dĩ Nam, nhìn thấy anh khắp người gắn đủ loại dây điện, xung quanh toàn là máy móc, có tiếng tít tít tít không ngừng vang lên.
Lục An Kỳ nhìn thấy một màn này trong lòng chợt đau đến lợi hại.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nâng tay anh lên áp vào bên má của mình, giọng có chút run run khẽ nói với anh: "Anh hai à, anh phải mau tỉnh lại có biết không? anh còn chưa có nhìn thấy bằng tốt nghiệp của em nữa mà, anh quên rồi sao? trước lúc mẹ qua đời, anh đã hứa với mẹ chăm sóc cho em đến khi em được gả đi mà."
Nói tới đây nước mắt cô lại không có cầm được mà rơi ra, Lục An Kỳ vội lấy mu bàn tay mình lau nước mắt, sau gượng cười nói tiếp: "Cho nên là, em bây giờ vẫn chưa gả đi được, không có người chăm sóc, anh phải mau tỉnh lại đó biết không hả."
Đường Phi Yên từ lúc bước vào phòng, đứng bên cạnh Lục An Kỳ cho đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, thấy Lục An Kỳ gượng cười còn khó coi hơn là khóc, cô bước đến đưa tay đặt lên vai Lục An Kỳ vỗ vỗ nhẹ, tuy Đường Phi Yên không lên tiếng, nhưng Lục An Kỳ hiểu được Đường Phi Yên là đang an ủi cô.
Cả hai người không nói thêm gì, chỉ ngồi cạnh bên giường Lục Dĩ Nam, không biết là do thức lâu quá, hay do chuyện tối đêm nay có chút hỏng bét, làm cho hai cô gái nhỏ tựa đầu lên bên giường, nhanh chóng ngủ thiếp đi...
Sáng hôm có Y tá đến xem tình trạng Lục Dĩ Nam, có tiếng động làm cho Lục An Kỳ giật mình mở mắt ra, nhìn thấy Lục Dĩ Nam nằm trên giường mới biết chuyện hôm qua thật sự không phải là mơ.
Cô khẽ thở dài, đợi Y tá khám xong, cô nhìn Đường Phi Yên đang ngủ, dưới hai bên mắt có chút thâm đen, cô vội đi ra ngoài mua chút cháo vào cho mình và Đường Phi Yên.
Lúc cô trở lại bệnh viện Đường Phi Yên đã dậy từ lúc nào rồi, đang cầm khăn lau mặt cho Lục Dĩ Nam.
Cô đẩy cửa đi vào, đặt cháo lên bàn, sau mở nắp ra, gọi Đường Phi Yên đến ăn chút cháo.
Đường Phi Yên thấy Lục An Kỳ hôm qua còn khóc đến hỏng bét, nhưng bây giờ lại bình tỉnh như vậy, làm cô có chút lo sợ.
Cô đi đến bên cạnh Lục An Kỳ nhận lấy tô cháo, sau lại nhìn Lục An Kỳ chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.
"An Kỳ, cậu.. thật không có việc gì chứ? Tớ thấy cậu không ổn chút nào."
Lục An Kỳ nhìn bạn mình vẻ mặt có chút chua xót, cô nói: "Tớ thì còn có thể làm sao nữa bây giờ, anh hai tớ bây giờ như vậy, niếu tớ không kiên cường lên, thì ai sẽ lo cho anh đây?"
Cô im lặng một lúc lại nói: "Từ lúc Ba Mẹ qua đời, điều là một mình anh chịu hết khổ sở, để cho tớ học hết đại học, bây giờ anh hai tớ như vậy, tớ phải kiên cường, để lúc anh tỉnh dậy, sẽ không buồn lòng vì tớ.."
Đường Phi Yên không nói gì nữa, hai người lặng lẽ ăn hết phần cháo của mình.
9 giờ sáng cảnh sát đến bệnh viện sau khi biết tình trạng của Lục Dĩ Nam.
Đường Phi Yên thuật lại một lần chuyện tai nạn xảy ra hôm qua, thì được cảnh sát cho biết chiếc xe tông vào Lục Dĩ Nam hôm qua là một nhóm người vượt biên, sau khi bị cảnh sát giao thông yêu cầu xuất trình giấy tờ, liền bỏ chạy, hiện tại đã bắt được, giam giữ tất cả bọn họ đợi ngày lên toà.