Hàn Chí Dương trong lúc nghe Lục An Kỳ báo cáo mắt vẫn nhìn cô, cho tới khi cô báo cáo xong mới không nóng không lạnh nói ngắn gọn hai chữ không liên quan đến đề tài.
"Cà phê."
Lục An Kỳ nhất thời không hiểu "Hả" một tiếng, ngẩn người ra nhìn anh.
Hàn Chí Dương dùng ngón tay gõ gõ lên góc bên trái bàn làm việc, nhìn cô lập lại từ khi nãy: "Tôi nói, cà phê?"
Bây giờ cô mới nhớ ra, lúc nãy Tống Nhược Hy có nói sau khi Dương tổng vào phòng, phải pha một ly cà phê đen cho Dương tổng, trưa và chiều củng như thế, ngoài cà phê ra Dương tổng sẽ không uống những loại nước có màu khác.
Đã dặn cô nhớ kỹ mà mới có nữa giờ đã quên mất, sau đó nhìn thấy sắc mặt không biểu cảm của Hàn Chí Dương, cô lấp liếm.
Nói xong liền xoay người đi nhanh ra khỏi phòng như là ma đuổi.
Hàn Chí Dương vừa thấy dáng Lục An Kỳ khuất sau cánh cửa, anh mới xoay người sang laptop nhập mật mã vào, màng hình vừa hiện lên thì thấy cô trở lại đến gần bàn làm việc của anh.
Anh nâng mi mắt lên nhìn cô vừa định hỏi cô "Lại có việc gì?" thì thấy cô với tay lấy cái cốc trên bàn của anh, nhe răng cười giải thích: "Tôi quên mang theo cốc pha cà phê."
Rồi không đợi anh lên tiếng cô liền cầm cái cốc quay mặt chạy ra ngoài.
Hàn Chí Dương thấy cô như vậy, đột nhiên nhịn không được khẽ cuối đầu cười ra tiếng, sau mới cầm lấy chuột di chuyển mở thư mục trong laptop.
__--oOo--__
Lục An Kỳ chạy một mạch tới nơi pha chế cà phê, cô le lưỡi, cười khúc khít tự khen "bản thân thật thông minh, niếu cô còn đứng ngốc ở đó, đoán chừng giờ này, anh ta còn không náo cả phòng làm việc đó lên sao?"
Cô nhìn một loạt trong phòng pha chế, theo lời của Tống Nhược Hy đã chỉ, cô lẩm nhẩm trong miệng.
"Cà phê là ở trong tủ trên tường, ngăn thứ hai." theo lời cô nói tay cô dò tìm mở tủ ra, thấy có rất nhiều loại cà phê có ghi tên các thương hiệu trên đó, toàn bộ là cà phê nổi tiếng, giá đắt đến xa xỉ.
"một cốc cà phê của anh ta bằng người ta lao động cả tháng." sau đó cô theo công thức trước đây cô hay pha cho ba cô uống, pha một ly cà phê nhanh chóng bưng lên..
Lúc cô trở lại phòng làm việc, mới phát hiện khi nãy cô bỏ chạy đã quên không đóng cửa lại.
Lục An Kỳ một tay cầm cà phê, một tay gõ lên cửa hai cái, nghe được Hàn Chí Dương nói một chữ: "Vào."
Trong lúc Hàn Chí Dương trả lời, tầm mắt điều không rời văn kiện trong tay mình, chờ cho Lục An Kỳ đặt cà phê xuống bàn, anh vừa cầm bút, ký tên lên đó, vừa nói với Lục An Kỳ.
"Đây là doanh thu tháng này của Dương thị, còn có hạng mục kế hoạch tôi đề ra tháng sau sẽ khởi động, hãy xem qua." theo lời nói Hàn Chí Dương đưa tay đến trước mặt Lục An Kỳ ý nói cô đưa văn kiện.
Qua 10 giây Hàn Chí Dương không thấy Lục An Kỳ đưa văn kiện cho mình, mi tâm anh hơi nhíu lại, sau đó nhìn thấy Lục An Kỳ đang không để ý, anh ho nhẹ một cái nhắc nhở, sau đó gằn giọng gọi tên cô.
"Lục.. An.. Kỳ."
Lục An Kỳ đang cắm cúi viết lấy viết để những lời Hàn Chí Dương vừa nói, hoàn toàn không biết anh đang đứng đợi cô. cho tới lúc nghe đưỡc tiếng ho của Hàn Chí Dương kèm theo tên cô, cô mới ngước lên chớp chớp mắt nhìn anh "Hả" một tiếng.