"Bái kiến tiên sư. Xin hỏi ngài có phải là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang hay không?
Nhan Hải Trâm hơi sững sờ một chốc, sau đó nàng đứng dậy, nhún người hành lễ:
"Tiểu nữ tham kiến tiên sư."
Nguyễn Long Duy che miệng ho, nhìn hai người như có ý riêng: "Khục, khục."
Nhan Hải Trâm nhanh trí sửa lại câu nói:
"Tiểu nữ tham kiến Chử tiên sinh."
Nguyễn Long Duy vui vẻ hỏi:
"Đúng vậy, sơn trang gửi ta tới để chấp hành nhiệm vụ. Nhan tể tướng, cô nương này là người cần hộ tống sao?"
Nhan Thường vội vàng trả lời, lại lấy từ trong áo ra một cái ngọc giản, giao cho vị Chử tiên sinh này:
"Đúng vậy thưa tiên sư. Con gái của hạ quan là người được hộ tống."
"Đây là tín vật."
Sau đó, Nhan Thường lại vén lên tay áo, đưa tay phủi bụi trên ghế ngồi rồi đưa tay mời:
"Mời tiên sinh an tọa."
Nguyễn Long Duy nhìn thấy dấu mộc của tông môn từ xa, thì xác nhận xong:
"Không cần xưng hô như vậy, cứ đối xử bình thường là được. Ta không phải dân lưu manh chợ búa, cũng không phải tài phiệt thế gia. Nhan tể tướng không cần kiêng nể quá mức."
"Ừm, đây đúng là tín vật của chúng ta. Trước tiên, Nhan cô nương cứ tạm thời cất giữ. Sau khi nhiệm vụ được hoàn thành thì chỉ cần nhỏ vào trong đó một giọt máu, giúp ta xác nhận nhiệm vụ."
Nguyễn Long Duy tự tay cầm lấy ngọc giản, sau đó đưa về phía của Nhan Hải Trâm. Sở dĩ phương thức xác nhận nhiệm đơn giản như vậy là vì Nhan tướng sợ rằng người hộ tống muốn lừa gạt linh thạch không công mà xuống tay động thủ. Nếu như vậy thì chịu thiệt một chút nhận thua, nhỏ máu vào xác nhận nhiệm vụ, cùng lắm thì lại tìm kiếm một vị tu sĩ khác đến hộ tống là được.
Duy cắn nốt quả táo, còn thừa lại vài hạt thì ném nó chôn vào trong đất, sau đó bắt đầu ngồi xuống ghế, cầm lên tách trà hớp một ngụm, nói:
"Trà ngon, không đắng, rất vừa miệng. Nghe nói kinh tế của Tây Mộc quốc rất phát triển. Không ngờ ngay cả lá trà cũng có mùi thơm như vậy. Chử mỗ dù ở xa cũng ngửi thấy được mùi trà thơm. Không biết Nhan tể tướng có tiện hay không, giới thiệu một chút cho tại hạ một chút đặc sản nơi đây."
Nhan Thường tinh tế hiểu ý, ngồi xuống bên cạnh, nhìn sang Nhan Hải Trâm răn dạy, lại nhẹ nhàng hỏi thăm Nguyễn Long Duy:
"Hải Trâm, còn đứng đó làm gì? Mau lại đây châm trà cho tiên sinh."
"Tiên sinh, không biết sở thích của ngài là gì? Tây Mộc quốc của chúng ta tuy rằng không lớn nhưng lại là trung tâm giao thương của nhiều quốc gia. Đặc sản không bao giờ thiếu."
Nguyễn Long Duy hài lòng gật đầu, suy nghĩ một chút mới trả lời:
"Các loại gia vị, một số loại hoa để tắm, thơm một chút, không cần quá nồng. Thêm cả trà nữa, ta rất thích trà ở đây. Lựa loại nào vị nhẹ nhàng, dịu dàng một chút.
Ừm, không biết quý quốc có thợ may tài giỏi không? Ta hiện tại cần may một chút quần áo, thời gian có thể thong thả một chút. Có ta ở đây, sẽ không có tên đuôi mù nào dám động vào Nhan cô nương."
Ngoài dự đoán của Nguyễn Long Duy, thái độ của Nhan tướng vô cùng nhiệt tình, giới thiệu rất nhiều món đặc sản, chi tiết cũng rất cặn kẽ.
Khoảng 2 tiếng đồng hồ sau, Nguyễn Long Duy thử trà. Đang có một hàng dài thị nữ cầm trên tay khay dựng trà, xếp hàng chờ đợi.
Nguyễn Long Duy uống qua rất nhiều loại, có vị xa lạ, cũng có vị quen thuộc.
"Trà đen? Đem xuống."
"Trà lài? Đem xuống."
"Phụt. Trà này quá đắng. Đem xuống luôn."
Nguyễn Long Duy vô cùng tận hưởng cảm giác giàu sang này, hắn vẫy tay vô cùng điêu luyện.
Đến một tách trà gần cuối, Nguyễn Long Duy mở nắp ra nhìn thấy màu xanh lá bên trong, lẩm bẩm rồi uống một ngụm:
"Ừm? Trà này rất quen. Thanh thanh, dịu dịu. Ô long sao? Đúng là nó."
Không nói hai lời, Nguyễn Long Duy yêu cầu người gói hàng, lập tức mua một số lượng lớn trà khô bỏ vào nhẫn trữ vật, cũng thuận tiện mua một chút hạt giống.
Ở tu tiên giới, có một loại cây gỗ tên là Quản Linh Mộc. Đồ vật bỏ vào trong hộp làm bằng gỗ cây này đều có thể bảo quản vào chục, vài trăm năm không sợ hư. Nguyễn Long Duy trước khi đi khỏi tông môn được Trang Mục cho mấy cái.
"Trải qua 20 năm xuyên không, ta rốt cục cũng tìm được ngươi rồi. Hương vị hiện đại, trà Ô long. Ha ha ha." Nguyên một ngày hôm đó, Nguyễn Long Duy chỉ uống trà, lẩm bẩm câu này.
Một tuần sau, Nguyễn Long Duy nhận được áo dài mà mình đặt may, chất liệu rất tốt, là vải do linh tằm nhả ra. Giá trị khoảng chừng 10 viên linh thạch. Còn có tác dụng hấp thu linh khí bên trong sợi vải, tự động khử mùi, tẩy bẩn.
Tây Mộc quốc nằm ở gần Thiên Kiếm Sơn Trang nên giao thương tương đối tấp nập, cùng an toàn. Ngay cả phàm nhân cũng có thể kiếm được linh thạch. Dù sao kinh doanh nằm ở cái đầu, không phải lúc nào cũng cần nắm đấm lớn.
"Tiên sinh, ngài cảm thấy loại vải này có ổn không? Đây đã là loại tốt nhất trong khu vực rồi." Nhan Thường hỏi thăm.
"Ừm rất tốt, vải còn khử mùi, tự phân giải mồ hôi. Mặc dù tu tiên giả không cần bài tiết, tuy nhiên phải thường xuyên mặc một bộ quanh năm. Có tác dụng khử mùi, tẩy bẩn rất tiện lợi. Ta rất cần loại quần áo này.
Mấy ngày qua ta cũng đã làm phiền gia đình Nhan tể tướng. Xin cảm ơn." Nguyễn Long Duy chân thành nói.
Nhan Thường khoát tay nói:
"Tiên sinh, ngài giúp ta hộ tống Hải Trâm. Đối với ơn lớn như núi, những việc này không tính là gì. Ngài đừng khách sáo. Về sau nếu như có việc gì cần, chỉ cần liên hệ, mọi việc đều dễ nói."
Nguyễn Long Duy chớp hai mắt. Hắn cũng muốn giữ liên lạc cùng Nhan gia, rất tiện mua sắm. Nghĩ một chút, Nguyễn Long Duy lấy ra một cái truyền tin linh phù nói:
"Tốt, ta đưa ngài linh phù này. Xé rách liền có thể liên hệ cho ta. Trước khi linh phù tan biến chỉ cần nói ra hết yêu cầu, ta liền sẽ nghe thấy.
Sau này, ta có việc cũng sẽ truyền tin đến Nhan gia các ngươi nhờ vả. Như vậy có ổn không?"
Nhan Thường mừng rỡ, hai mắt chảy ra nước, nói: "Tất nhiên là ổn, tất nhiên là ổn. Tạ ơn tiên sinh đã xem trọng Nhan Gia."
Ngày hôm sau, Nguyễn Long Duy lấy ra một cái phi chu, cùng với Nhan Hải Trâm rời khỏi Tây Mộc quốc, tiến về Ngô quốc.
Nhan Hải Trâm đứng trên boong thuyền, nhìn xuống mặt đất. Trên khuôn mặt của thiếu nữ chỉ nét có buồn bã, không hề có cảm giác vui sướng của người lần đầu được bay lên trời.
Nguyễn Long Duy hỏi:
"Ngươi buồn sao?"
Nhan Hải Trâm lấy tay dụi mắt, nói:
"Đúng vậy. Ta sợ người kia sẽ gây khó dễ cho gia đình ta."
Nguyễn Long Duy nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói:
"Một cái linh phù không đủ sao? Ta nghĩ dùng để uy h·iếp đã hiệu quả."
Nhan Hải Trâm hỏi:
"Tiên sinh, linh phù gì?"
Nguyễn Long Duy lấy ra một cái phù, truyền linh lực vào minh họa, nói:
"Là tín vật của ta, dùng có thể truyền tin. Là vật phẩm cơ bản của tu tiên giả."
Nhan Hải Trâm nghe thấy lời này liền vui vẻ hơn, mỉm cười nói:
"Đa tạ tiên sinh. Ngươi đúng là người tốt."
Nguyễn Long Duy nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ thì mặt chợt đỏ, gượng cười xoay người rời đi, rồi nói:
"Nhan cô nương, nếu vậy ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu có thiếu gì thì nói cho ta. Lịch trình chúng ta dự tính sẽ mất một năm. Đồ đạc thiếu thì có thể ghé sang các thành trấn bổ sung."
"Được tiên sinh, tiểu nữ sẽ vào phòng đọc sách. Ngài nếu có việc cần chỉ cần gọi ta."
Đợi nàng rời đi, Nguyễn Long Duy mới lẩm bẩm:
"Cô nương này cũng có phần xinh đẹp, tuy nhiên có gì hơn các mỹ nữ khác sao? Ngược lại, ta thấy thích tính cách của nàng hơn, lúc nào cũng suy nghĩ cho gia đình.
Ừm, nhưng cũng không biết tên Luyện khí tự xưng Thiên Sư kia vì sao lại muốn lấy nàng làm th·iếp? Thật sự không xem Nhan tể tướng ra gì sao? Dù cho là ta đối xử với phàm nhân cũng cần kiêng dè một hai. Chẳng lẽ hắn không biết nơi này thuộc địa bàn của Thiên Kiếm Sơn Trang?
Mặc kệ, hoàn thành việc hộ tống nàng đến nhà dượng là được, không cần nghĩ nhiều."
Một nơi khác cũng ở kinh đô, Tây Mộc quốc.
Một tên tu sĩ bụng phệ đang quỳ gối, mỡ bụng của hắn chạm vào đến nền đất, cầu xin tha thứ.
"Thủ tịch đại nhân, van cầu ngài cho tiểu nhân một cơ hội khác sửa sai. Tiểu..."
Lời còn chưa dứt, đầu của hắn đã lìa khỏi cổ. Một làn sương khí mờ ảo từ bên trong cơ thể hắn bay ra ngoài.
"Rít." Một tiếng hít vào thật sâu vang lên, sau đó xung quanh lại tiếp rơi vào yên tĩnh.
Thật lâu sau đó, một tiếng nói vang lên:
"Cơ hội gì chứ? Ngươi không làm gì sai a."
"Chỉ có điều nha. Ngươi ăn uống đầy đủ quá rồi, mùi vị không thể cưỡng. Bản thủ tịch đành thuận theo thôi."