Nguyễn Long Duy nhìn thấy đối phương mất tập trung khi nói chuyện thì trong lòng lập tức không vui, vẫy tay gọi:
"Lữ sư huynh, ngươi ổn chứ? Vì sao lại thất thần vậy?"
Lữ Minh ấp úng giải thích:
"Khi nãy ta hơi mất tập trung do thiếu ngủ, sư đệ không cần để ý. Lại nói, sư đệ đến đây để làm gì? Có thể thử kể ra cho sư huynh, nếu trong khả năng ta sẽ giúp đỡ."
Nguyễn Long Duy nghe vậy thì vô cùng nghi ngờ "khả năng" này phần lớn là không thể giúp đỡ. Ngay cả Nhị trưởng lão cũng phải bó tay thì sư huynh làm được gì?
Tuy rằng nghĩ như vậy, Nguyễn Long Duy vẫn nói ra lí do:
"Ta tới đây tìm một thanh kiếm có thể chịu được linh khí trong quá trình ta dưỡng linh. Ta mặc dù đã Trúc cơ nhưng vẫn chưa thể luyện ra Kiếm linh. Sư huynh, ngươi nhìn ta làm mẫu."
Nguyễn Long Duy chọn một thanh kiếm gần đó, truyền Phong linh khí vào đó dưỡng linh. Kiếm ý mặc dù mạnh, nhưng cũng không gây nguy hiểm gì đến được Trúc cơ tu sĩ.
Tiếng "Răng rắc" vang lên, kiếm gãy làm đôi. Kiếm ý theo đó mà tan biến, truyền thừa của tiền bối cũng theo đó mà biến mất.
Lữ Minh nhìn thấy cảnh tượng này, liền không còn giữ được bình tĩnh, vội vàng hỏi:
"Chử sư đệ, ngươi mới vừa làm cái gì?"
Nguyễn Long Duy biết là bị hiểu lầm, liền gãi đầu nói:
"Ta không cố ý hủy kiếm của tiền bối lưu lại. Ta đến đây chỉ để tìm thanh kiếm phù hợp với mình nhưng mãi vẫn không tìm được. Chỉ cần chạm vào thì kiếm liền sẽ gãy."
Sau một phen giải thích vất vả, Nguyễn Long Duy được các sư huynh tiễn đưa, tiếp tục tiến về khu vực cao hơn để tìm kiếm. Hiện tại trung phẩm pháp khí cũng là bại tướng dưới tay Nguyễn Long Duy.
Đợi Nguyễn Long Duy rời khỏi, Lữ Minh mới thầm nói:
"Quái vật, cũng may là hắn chịu đi. Còn không thì sẽ còn biết bao nhiêu thanh kiếm phải gãy nữa."
Nguyễn Long Duy không muốn thử từng lượt nữa, hắn bỏ ra thêm hai ngày, lại chạy đến một nơi không khí vô cùng loãng. Cơ thể hắn cũng cảm giác bị Kiếm ý sượt qua liên tục, cảm giác đau nhói bắt đầu hiện ra.
Nguyễn Long Duy cân nhắc một chút, lại nói:
"Ở lại đây nửa ngày liền phải rời khỏi. Không thể ở lại lâu."
Lần này, Nguyễn Long Duy thả ra hết Phong pháp lực trong cơ thể, biến chúng trở lại thành Phong linh khí đem tản ra khắp nơi. Phong linh khí này không giống với linh khí trong thiên địa mà là Phong linh khí do Duy tự tạo ra. Cả hai tuy đều là linh khí nhưng lại khác biệt về chất lượng.
"Két, két, két."
Phong linh khí chạm vào kiếm, tạo ra âm thanh "két két" chói tai. Tuy nhiên, lần này lại không hề có thanh kiếm nào vỡ ra. Ngược lại, Phong linh khí bị Kiếm ý làm cho tan biến.
Nguyễn Long Duy kích động không thôi, háo hức vô cùng vì rốt cuộc đã tìm được khu vực thích hợp.
Bởi vì Kiếm Sơn rất lớn, sức một người không thể tìm kiếm nổi toàn bộ kiếm ở đây, cho nên Nguyễn Long Duy chỉ có thể cầu vào vận may, trong nửa ngày thời gian cố gắng hết sức, vừa tản ra Phong pháp lực, lại vừa hấp thu thiên địa linh khí để luyện hóa. Chợt, một tiếng "Keng" vang lên, âm thanh như đánh vỡ không gian.
"Ừm, động tĩnh lớn như vậy? Là cái gì?"
Nguyễn Long Duy chạy lại nơi phát ra âm thanh, lại tản ra thêm Phong linh khí.
Phong linh khí vừa bay ra ngoài liền đổ về một phương hướng. Nơi đó được cắm ngược một thanh kiếm. Kiếm nhìn sơ qua thì nhỏ hơn kiếm bình thường một chút, kèm theo lưỡi kiếm mỏng như cánh bướm. Nó giống như kiếm dành cho nữ tử ngày xưa dùng để múa kiếm hơn là kiếm để đánh trận.
Phong linh khí vừa tới gần thì đã hút vào bên trong kiếm.
Nguyễn Long Duy dùng thần thức cảm giác tình huống cụ thể, lại thử điều khiển thêm Phong linh khí xuyên thấu vào bên trong thanh kiếm kia. Linh khí không bị trở ngại, thuận lợi di chuyển bên trong.
Nguyễn Long Duy sát lại gần thanh kiếm, lại chắp tay khấn nói:
"Tiền bối trên trời có linh, làm ơn phù hộ cho đệ tử an toàn rút ra kiếm này."
Xác định được kiếm mà mình cần, Nguyễn Long Duy giơ tay ra nắm lấy, nhấc thanh kiếm lên. Trên tay hắn hiện ra đầy Phong linh lực, rót vào bên trong kiếm. Lại dùng chân khí trợ lực, kéo kiếm ra khỏi mộ.
"Ra cho ta."
Kiếm hơi xê dịch một chút, kiếm ý liền hiển hóa, vô số cơn gió trên núi bắt đầu tụ về đây, hóa thành một cơn gió xanh không lồ, muốn thổi bay tất cả khỏi nơi này. Nguyễn Long Duy cúi người rút kiếm, hai chân được phủ đầy chân khí níu chặt vào đất. Hạo nhiên chính khí phảng phất Kim Long như lượn lờ quanh người, áo dài màu lam tung bay trong gió.
Lốc xoáy cuồn cuộn không dứt, uy lực đại tăng điên cuồng công kích vào người Nguyễn Long Duy, xuyên thấu cơ thể hắn, đâm vào trong từng đoạn kinh mạch, khiến cho người nào cũng phải thấy đau đớn vô cùng . Kiếm ý bao phủ cả một vùng xung quanh, lấn sang cả lãnh thổ của cách thanh kiếm khác, mượn năng lượng của các loại kiếm ý khác nhau để tăng thêm sức công kích.
Trên khắp tà áo dài lúc này hiện ra từng đường cắt rách. Thanh phong (gió xanh) đâm xuyên qua da thịt, lộ ra màu trắng của xương, màu đỏ của máu. Nguyễn Long Duy không bận tâm, cắn chặt hai hàm răng lại nén đau, vận dụng toàn bộ chân khí để lấy lực lượng, tiếp tục rút kiếm. Thế nhưng dù cho dùng sức đến đâu vẫn không được.
"Không thể dùng sức sao?"
Duy hít sâu một hơi, dùng hai tay đặt song song bao lấy cán kiếm, trong đầu bắt đầu mượn nhờ cơ hội lần này để cảm ngộ cuồng phong đang đánh vào người, đem nó liên tưởng cùng với [Kình Phong Chưởng] và [La Toàn Hoàn] do chính mình sáng tạo.
"Đây là cuồng phong do kiếm ý tạo ra ư? Không giống lắm. Nó mượn nhờ gió ở xung quanh tụ về nơi này để tạo thành thanh phong này. Cái này khá giống với câu nói kia. Góp gió thành bão?"
"Thật trùng hợp. Ta cũng có gió a."
Tay trái bắt đầu tụ lại Phong pháp lực, đem chúng nén lại thành một lượng lớn. Tay phải thì xuất hiện chân khí xoay tròn, tạo thành một quả cầu dần được Phong pháp lực lấp đầy.
"Kình Phong Chưởng."
"La Toàn Hoàn."
Nguyễn Long Duy đem hai tay đập mạnh vào cán kiếm, đem toàn bộ hiểu biết từ trước đến giờ về Phong hệ thi triển toàn lực.
Lực v·a c·hạm vô cùng mạnh, đẩy ngược toàn thân Nguyễn Long Duy lui về phía sau mười mấy bước. Đồng thời, sau khi thanh kiếm cảm nhận được năng lượng Phong thuộc tính tinh thuần thì bật gốc bay khỏi mặt đất.
Kiếm vừa hiện, thiên địa linh khí lập tức đổ dồn quanh nó, liên tục tiến hành tẩm bổ khiến cho thanh kiếm khôi phục bộ dáng vốn có.
Thanh kiếm màu xám đen bây giờ đã chuyển thành màu trắng bạc, lưỡi kiếm do một loại hợp kim quý hiếm tạo thành. Từng sợi Phong linh khí trôi nổi bên trên, khói trắng phập phù. Nguyễn Long Duy không hề nghĩ ngợi, nhảy người bật dậy đưa tay nắm lấy thanh kiếm vào tay, đồng thời rót Hạo nhiên chính khí vào trong kiếm, kích thích quá trình dưỡng kiếm linh.
Đúng vậy, Nguyễn Long Duy cảm thấy thời cơ này cực kỳ thích hợp để dưỡng linh.
Ba tiếng trôi qua, một sợi Phong linh khí nhỏ thành công được thanh kiếm này hấp thụ, hóa thành kiếm linh. Kiếm linh được dưỡng ra, chuôi kiếm theo đó phát sáng.
Nguyễn Long Duy vui vẻ nhìn về phía chui kiếm, thấy được hai chữ Thừa Phong, tấm tắc khen:
"Thừa Phong Kiếm. Tên hay."
"Nhưng mà hai chữ Thừa Phong này có chỗ quen quen. Giống như là từng nghe qua ở đâu rồi thì phải."
"A. Là do Thanh Diệp chân nhân nhắc."
Hai tay Nguyễn Long Duy chạm nhẹ vào chữ viết, chợt trong đầu lại hiện ra thêm một thông tin.
"Ừm, Thừa Phong chân quân? Nguyên Anh kỳ vì b·ị t·hương nên tu vi rớt xuống Kết đan, về sau bản mệnh pháp bảo cũng bị hạ cấp theo.
Vì không muốn Thừa Phong Kiếm bị phế đi, nên quyết tâm chịu đau vứt bỏ tinh huyết, hủy đi liên kết giữa chủ và kiếm. Về sau, đem Thừa Phong Kiếm cắm lại nơi này, chờ đợi người xứng đáng.
Thừa Phong chân quân tu luyện Thừa Phong Kiếm Pháp, là phiên bản cải biến của Thiên Phong Kiếm Pháp. Nếu như Thiên Phong Kiếm Pháp là đưa Phong pháp lực vào trong kiếm, khiến cho uy lực công kích tựa như bão lốc, cuồng phong thì Thừa Phong Kiếm Pháp lại lấy cơn gió làm điểm bắt đầu hòa cùng Phong linh lực trong cơ thể đưa đòn t·ấn c·ông đạt đến vận tốc khủng kh·iếp, uy lực xuyên phá bén nhọn vô cùng."
Nguyễn Long Duy vừa tiếp nhận truyền thừa của Thừa Phong Kiếm Pháp, vừa đem nó so sánh với Thiên Phong Kiếm Pháp. Một cái là thiên về sức mạnh, tàn phá diện rộng còn một cái thì thiên về tốc độ, xuyên thấu phòng ngự. Cả hai đều rất hữu dụng, tuy nhiên Thừa Phong Kiếm Pháp thích hợp hơn với Thừa Phong Kiếm. Dù sao đây cũng từng là bản mệnh pháp bảo cùng công pháp của Nguyên Anh chân quân một thời, cho dù hạ cấp thì vẫn không thể xem nhẹ.
Chải vuốt xong xuôi suy nghĩ. Nguyễn Long Duy cầm Thừa Phong Kiếm trên tay, vẫn mặc trên người một thân áo lam rách rưới, bước chân rời khỏi Kiếm Sơn.
Lúc xuống núi, Nguyễn Long Duy lại chào hỏi qua mấy vị sư huynh cùng Lữ Minh. Những người này kinh ngạc không nói thành lời. Sau khi Nguyễn Long Duy đã đi xa, Lữ Minh mới nói ra một câu: