Kể từ lúc Nguyễn Long Duy tách ra khỏi thương đội, đã trôi qua ba ngày nhưng vẫn chưa có bất kì người nào xuất hiện trước mặt hắn.
Hiện tại, Nguyễn Long Duy đang đi qua một cánh rừng, chuồn chuồn bay lượn gần sát người, mây đen dần kéo đến. Hắn chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm nói:
"Mưa gió muốn tới, nên tránh hay không đây?"
Con trâu nghe thấy Nguyễn Long Duy nói thì hơi chậm bước lại, quay đầu nhìn về sau, kêu lên một tiếng "Nghé ọ".
Nguyễn Long Duy lắc lắc đầu, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười:
"Thôi được rồi, để tay ướt một tí đi, xong việc lại lau khô. Áo cũng đã cũ, dính mưa cũng chỉ phai màu, cùng lắm thì ta thay áo mới. Mưa này hướng về phía ta, muốn tránh cũng không thể tránh được đâu."
"Nghé ọ." Con trâu đáp lại, tiếp tục bước đi.
Một khắc đồng hồ sau, mưa bắt đầu rơi.
Tí tách, tí tách.
Trong cánh rừng, nhiều thân ảnh dần hiện ra, tất cả đều mang bịt mặt đen, quần áo đen. Thân ảnh hiện ra lít nhít, giống như bầy kiến vỡ tổ, đồng thời tiến chậm về phía Nguyễn Long Duy.
Rừng cây bị gió thổi khiến cành lá bay phấp phới, tiếng nước chảy không ngừng bị một âm thanh xen vào giữa.
"Các vị thật sự xem trọng ta, chuẩn bị hơn trăm người chỉ vì một thiếu niên 18 tuổi. Nếu như ta gọi cảnh sát tới, các vị đều phải ăn cơm tù đó nha." Lời nói của Nguyễn Long Duy truyền đi khắp cánh rừng nhờ chân khí, thanh âm vô cùng đạm mạc, không mang theo bất kỳ sợ hãi.
Sau một chốc, Nguyễn Long Duy nhận thấy không ai trả lời mình, tiếp tục nói: "Bây giờ rời đi vẫn còn kịp, xin các vị hãy cân nhắc."
"Đừng nghe hắn nhiều lời, tất cả cùng lên. Giết hắn!" Một giọng nói ra lệnh, lập tức xung quanh rừng cây hiện ra rất nhiều thân ảnh màu đen.
Gần như cùng lúc đó, tiếng rút kiếm lần lượt vang lên, tất cả kiếm đều chĩa về hướng Nguyễn Long Duy lao tới.
"Thật xin lỗi. Mong rằng các vị có thể đầu thai ở thế kỉ 21, sau này không cần phải vì người khác mà bán mạng nữa." Nguyễn Long Duy để lộ vẻ mặt tiếc nuối, lắc đầu, lẩm bẩm.
Khoảnh khắc tất cả bóng người lao đến chỉ còn cách rất gần, Nguyễn Long Duy chậm rãi rời khỏi trâu, rút ra dao găm bên hông.
Hai mắt hắn vô cùng thanh tỉnh, không hề có một vệt lo âu, chỉ có một chút tiếc nuối cho cơn mưa này, dù sao trời muốn đổ mưa thì mưa cũng không dám bơi ngược.
Nguyễn Long Duy lao lên phía trước, vận dụng chân khí trong người, truyền vào dao đồng.
Một phần từ trong cơ thể Nguyễn Long Duy di chuyển vào tay phải, gia tăng lực tay gấp bội. Còn lại một phần thoát ra bên ngoài, bao bọc dao đồng, hóa khí thành cương, biến thành lưỡi dao.
Hắn hít sâu một hơi, tay phải vung lên, nhẹ nhàng chém ngang một nhát hình vòng cung về trước.
Chân khí hóa cương, hóa thành thành hình vòng cung, chém thẳng một đường về phía trước. Mọi vật nằm trên đường đi của nó đều b·ị c·hém thành hai nửa, những kẻ xui xẻo kia cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Long Duy chém xuống một nhát dao này. Không người đỡ nổi!
"Ừm, võ thuật tu luyện đã đột phá kết hợp cùng việc bản thân sử dụng được chân khí hóa cương. Uy lực quả nhiên rất mạnh."
"Nhưng mà chuyện này không được truyền đi nha. Nếu không về sau sẽ gặp nhiều phiền phức lắm đây." Nguyễn Long Duy lại lẩm bẩm, tự nhắc chính mình.
Không chờ cho những sát thủ khác hoàn hồn, Nguyễn Long Duy liên tục vung tay hướng 3 phía còn lại, mãi đến lần vung thứ 5, hắn mới chậm rãi thu tay.
"Ừm, chân khí đủ nhiều để chém 5 lần. Quá 5 lần ta sẽ gần như kiệt sức, đến lúc đó không thể lại chống đỡ. Sau này phải chú ý điều này."
Nguyễn Long Duy nhìn về phía 2 tên sát thủ còn sống, bộ dạng nhìn rất nhỏ tuổi, trạc tuổi Trần Tam. Hắn chậm rãi nói: "Ta không muốn g·iết 2 người các ngươi. Nhưng ta muốn các ngươi thay ta chuyển lời cho một người."
Một tên run rẩy, khắp người đều tràn ngập v·ết t·hương mở miệng hỏi: "Cho... Cho ai?"
Nguyễn Long Duy mỉm cười nói: "Nói với Công Thúc Tọa, ta sẽ không giúp đỡ cho Tần quốc. Sự việc lần này ta sẽ bỏ qua, mong rằng hắn đừng lại đến trêu chọc ta. Nếu không..." Nói xong lời cuối, Nguyễn Long Duy cười mỉm nhìn vào biển máu bên cạnh hai tên sát thủ.
"Nhưng chúng ta không biết ai là Công Thúc Tọa. Đại nhân ngài có nhầm hay không?" Hai tên sát thủ thành khẩn nói. Giờ phút này, toàn thân bọn hắn đã lạnh buốt, chỉ riêng đáy quần tuy dính mưa nhưng càng lúc càng ấm áp.
"Ừm, không biết?"
"Cũng đúng, vào thời xưa thì các thế gia, quý tộc sẽ nuôi tử sĩ nhưng lại không cho bọn họ biết ai là chủ nhân của bọn họ." Nguyễn Long Duy nghĩ 1 tí liền hiểu.
(Tử sĩ: là những người chuyên vì chủ nhân làm việc, không e sợ c·ái c·hết. Thường được quan lại, tầng lớp quyền lực thời xưa nuôi dưỡng từ nhỏ để sử dụng.)
"Vậy cứ chuyển lời vừa nãy của ta cho cấp trên của các ngươi." Nguyễn Long Duy nói ra.
Bọn chúng cùng mở miệng cam đoan: "Chúng ta... Sẽ chuyển lời. Chúng ta chắc chắn... Sẽ chuyển lời."
Nguyễn Long Duy vẫy tay cho hai người rời đi: "Ừm đi đi, tốt nhất sau này đừng làm tử sĩ nữa."
Hai người giống như được trở lại từ cõi c·hết, cong chân lên, vất vả bỏ chạy. Toàn bộ quá trình đều không hề dám quay đầu lại nhìn.
Nguyễn Long Duy xoay người nhìn xung quanh núi thây, biển máu, khẽ thở dài. Hắn chắp tay, đọc 1 bài Địa Tạng Kinh, cầu cho vong linh những người này siêu thoát.
"Các vị, ra đi thong thả." Nói xong, Nguyễn Long Duy cưỡi trâu rời đi.
Nguyễn Long Duy cũng cảm thấy mình đạo đức giả, g·iết c·hết bọn họ xong lại làm như vậy. Nhưng hắn vẫn làm, hắn thật lòng mong muốn mấy người này siêu thoát.
"Không biết thả hai người kia có gây nên tai họa nào không? Thôi không sao, ta không muốn g·iết bọn họ. Cùng lắm thì đổi thân phận là được."
Đi được một đoạn, Nguyễn Long Duy tìm kiếm một cái hang, hắn chui vào đó đốt lửa hong khô quần áo, đồ đạc bị ướt. Soạn ra hết các món đồ, hắn cầm lấy 2 miếng da dê được cột gọn cẩn thận. Hắn chậm rãi gỡ dây ra, kiểm tra tình trạng của hai món đồ.
"Ừm, bản đồ không bị sao, màu mực vẫn còn đậm."
Nguyễn Long Duy bắt đầu nhìn sang món thứ 2. Hắn cẩn thận từng chút một, nhẹ nhàng gỡ ra miếng da dê, nâng niu cầm lấy một cây quạt giấy, trên mặt của hắn không tự chủ được mà hiện ra nét vui mừng, khóe miệng cong vênh.
"Vẫn còn tốt, may mắn không có bị gì." Nguyễn Long Duy lấy tay vuốt ve cây quạt một chút, rồi lại dừng. Hắn sợ quạt bị hư, cho nên cũng không dám động chạm nhiều. Mấy năm nay cũng cất không lấy ra mấy lần.
Cây quạt giấy này là của A Nguyệt tặng cho Nguyễn Long Duy lúc hắn rời đi.
Nguyễn Long Duy nhìn cây quạt, mỉm cười: "A Nguyệt, chắc là ngươi cũng đã lấy chồng rồi nhỉ? Ta rời đi cũng đã hơn 3 năm rồi đó. Ta nói ngươi biết nha, hôm nay ta g·iết hơn trăm tên sát thủ. Trông không khác gì soái ca trên phim nha."
Sau đó, Nguyễn Long Duy chợt cảm thấy buồn: "Nhưng mà, bọn hắn cũng là con người nha. Ta cũng hết cách rồi. Bọn họ là tử sĩ, đã quyết định làm nhiệm vụ thì sẽ không c·hết không thôi. Ta chỉ còn cách vung dao thôi."
Nói đến đây, nét mặt của Nguyễn Long Duy lại tươi lên một chút: "Nhưng... nhưng mà ta có tha cho hai đứa bé. Tuy bọn hắn cũng là tử sĩ, nhưng ta cảm giác bọn hắn vẫn chưa lún sâu, vẫn có cơ hội quay đầu."
Nguyễn Long Duy ngừng một chút, ngả lưng về phía sau, tựa đầu vào lưng trâu, lại tiếp tục nói: "A Nguyệt, ngươi nói xem. Lúc g·iết c·hết mấy người kia, tâm ta yên tĩnh, không gợn sóng. Nhưng cũng vào lúc đó, tâm ta lại giúp bọn họ siêu thoát. Ngươi nói xem, ta có giống tên đạo đức giả hai mặt luôn thích nói chuyện giả nhân giả nghĩa hay không?"
Nguyễn Long Duy bây giờ giống như một đứa bé, cần có người ở bên dỗ dành. Hắn là con người, đôi lúc cần có một người ở bên cạnh nghe hắn tâm sự. Trước kia vốn dĩ luôn một mình, hiện tại hắn mới nhận ra.
Ở thế kỉ 21, cuộc sống của Nguyễn Long Duy trôi qua quá suôn sẻ như một đường thuận lợi, bằng phẳng.
Ôm tâm sự trong lòng, Nguyễn Long Duy nằm ngủ th·iếp đi trong hang đá, trong tay vẫn nắm chặt cây quạt. Con trâu ở ngoài cửa hang, yên lặng canh gác.
Trong giấc mơ Duy nhìn thấy gia đình mình, nhìn thấy cha mẹ quan tâm hắn, nhìn thấy em gái đùa giỡn, trêu ghẹo hắn thất nghiệp. Chợt, hắn nhìn thấy Chử Sen xuất hiện trong đó. Cả gia đình bốn người đều hạnh phúc.
Nguyễn Long Duy nhẹ nhàng mỉm cười, không biết từ lúc nào, trên mặt Nguyễn Long Duy xuất hiện nhiều thêm mấy giọt nước, vị mặn bên trong không thể nói thành lời. Nước mắt này không phải vì buồn, mà là hạnh phúc. Tuy hắn không còn cách ở bên cạnh gia đình, nhưng vẫn còn có Chử Sen thay hắn. Như vậy cũng đã đủ để an ủi.
Hắn tin tưởng gia đình hắn sẽ ổn. Chử Sen mang theo kiến thức của hắn, cộng thêm lượng tiền ảo khổng lồ, chắc chắn sẽ thay hắn làm tròn nhiệm vụ.
"Vậy cũng tốt. Vậy cũng tốt. Cha mẹ, con trai bất hiếu, đành phải nhờ người khác thay con trai chăm sóc cha mẹ." Nguyễn Long Duy nằm mộng, vừa khóc vừa lẩm bẩm.
Nhìn thấy được gia đình của mình vẫn khỏe mạnh, khuất mắt trong lòng hắn cũng tan biến. Suy nghĩ thông suốt, Nguyễn Long Duy tỉnh lại. Ánh mắt Nguyễn Long Duy lúc này sáng tỏ.
Hắn tin tưởng tâm của mình không sai. Nếu như bất cứ khi nào hắn nghi ngờ tâm mình sai, đơn giản là do hắn không đủ kiên định mà thôi.