Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 127: (2) Vì một chữ Nhàn, quan trọng đến thế sao?



Chương 126: (2) Vì một chữ Nhàn, quan trọng đến thế sao?

Chương 126: (2) Vì một chữ Nhàn, quan trọng đến thế sao?

Nguyễn Long Duy lấy tay phải xoa trán rồi sờ lên ấn ký ở mi tâm. Tay trái cầm lên quân cờ đánh xuống, lại ngạo nghễ nói ra với vẻ mặt kiêu căng, ngạo mạn. Nét mặt này của Nguyễn Long Duy rất lạ, vô cùng lạ lẫm.

"Rất tốt, mọi chuyện đều diễn ra theo ý ta. Ta bây giờ đã đạt đến trạng thái tiêu dao, tự tại. Không còn ai có thể trói buộc mình."

"Nguyễn Long Duy ta là Bất thế thần long, Vạn tộc chi quân, Thiên hạ cộng chủ, Duy ngã độc tôn!"

Lão Tử tiếp tục đánh xuống quân cờ tiếp theo, ôn tồn hỏi:

"Ngươi thật sự nghĩ như thế sao? Hay là do Tổ Long nói với ngươi như thế?"

"Cạch"

Nghe được lời này, quân cờ trên tay của Nguyễn Long Duy đột ngột rơi xuống bàn cờ, hai tay bắt đầu run rẩy rồi sau đó ngừng động đậy.

Duy yên lặng ngồi tại chỗ. Trên mặt của hắn lần đầu xuất hiện vẻ bối rối.

Bên trong đầu hắn lại xuất hiện nhiều suy nghĩ quẩn quanh, tự lẩm bẩm:

"Ta nghịch tâm của ta, lại từ đó rèn tâm mới.

Bắt đầu từ tâm mới leo l·ên đ·ỉnh. Cuối cùng là vì cái gì?

Tâm mới của ta đâu phải là Nhàn tâm. Như vậy thì ta đâu cần phải truy cầu chữ Nhàn.

Đến cuối cùng, ta vấn đỉnh để làm cái gì?"

Nguyễn Long Duy cúi đầu xuống, nhìn vào hai tay của mình.

Đột nhiên, trên trời không mưa nhưng trên tay bắt đầu thấm ướt, vô số giọt máu tươi phủ khắp hai tay, nhuộm thành màu đỏ. Đồng thời, trên mỗi giọt máu đỏ quấn theo biết bao nhân quả.

Dù cho hắn đã là Thánh nhân nhưng vẫn không thể giải trừ hết.

Nguyễn Long Duy chọn một sợi dây nhân quả để nhìn vào.

Sợi dây nhân quả hóa thành hư ảo, hiện ra một hình ảnh.

Đây là khi Nguyễn Long Duy dẫn quân đi qua một thế giới nho nhỏ, cao nhất chỉ đạt tới Thái Ất Kim Tiên.

Tuy vậy, tu sĩ ở đây không chịu đầu hàng, liều c·hết muốn phản kháng.

Nguyễn Long Duy đạp lên Lam Liên, dùng giọng điệu cao cao tại thượng nói ra:

"Hàng hoặc là c·hết, chọn đi."

Thái Ất ở phía đối diện bay người lên, khinh miệt nói ra:

"Hừ, ngươi nói hàng?

Thứ ngươi gọi đầu hàng, chỉ qua chỉ là nói cho sang mồm.

Bao nhiêu thế giới đã bị các ngươi chà đạp lên rồi. Bao nhiêu cái trong đó còn có tự do?



Ngươi chinh phạt xong liền bỏ xó, chẳng thèm để tâm, chỉ coi chúng ta như một chiến tích, nhiệm vụ để hoàn thành.

Đối với ngươi, việc này quá đơn giản như đang chơi đùa. Tiện tay ném trách nhiệm quản lý xuống cho cấp dưới là được.

Thật đáng hổ thẹn. Ngươi..."

"Vèo"

Lời của Thái Ất còn chưa nói xong liền đã dừng lại.

Một mảnh lân giáp màu xanh đã xuyên qua cơ thể hắn, hủy diệt toàn bộ pháp tắc, lực lượng trên người hắn. Triệt để xóa bỏ sự tồn tại của vị Thái Ất này trên đời.

Nguyễn Long Duy lấy tay che miệng đang ngáp, lại nói:

"Đã như vậy, xem như các ngươi chọn chiến. Vậy đành diệt trừ hết. Bản tổ không c·ướp đi cơ hội đầu thai. Hi vọng kiếp sau các ngươi có thể chịu an phận hơn. Đừng phản kháng nữa. Bản tổ thấy rất phiền."

Nguyễn Long Duy hóa thành Lam Long, hình thể khổng lồ bao phủ phân nửa thế giới.

Chỉ chưa tới một phút đồng hồ, "thế giới nho nhỏ" bị một cái đuôi rồng quét qua, từ đại địa màu xanh bỗng hóa thành đại dương màu đỏ.

Nguyễn Long Duy tiếp tục nhìn thêm vào những sợi dây nhân quả khác.

Kết quả đều như nhau, khắp nơi đều bị nhuộm đỏ.

Hắn không muốn nhìn nữa, tự mình lẩm bẩm:

"Vì sao? Ta làm sao thế này?

Mỗi hành động đều ung dung tự tại, không hề bị ai ước thúc hết.

Mỗi lần hủy diệt sinh linh của một nơi đều hoàn toàn làm theo tâm ta."

"Nhưng vì sao tâm này lại lạ lẫm đến thế?

Tâm ta hiện tại đã lệch đi so với sơ tâm (tâm ban đầu) đến thế rồi sao?"

Vì sao?

Vì sao?

Vì sao?

Chỉ vì một hành động nghịch tâm, lại có thể biến thành kết quả như thế này hay sao?

Ta có còn là ta không?

Lại nói, bây giờ ta đang bối rối, là ta nào?

A a a a a...

Chợt, suy nghĩ của hắn bị cản lại bởi cơn đau đột nhiên truyền đến.



Đầu của Nguyễn Long Duy đau như bị búa bổ, suy nghĩ chồng chất lên dày vò chính hắn.

"Thuận thiên thừa mệnh, chấp nhận số phận chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Chẳng phải ngươi đã thấy tương lai tốt đẹp kia sao? Vì sao lại còn chần chừ, do dự nữa?

Chỉ vì một chữ Nhàn, có đáng giá không?"

"Nguyễn Long Duy, ngươi thấy đúng không?

Vì sao còn chống cự?"

Tâm thần của Nguyễn Long Duy hiện tại như bị rơi vào vòng xoáy, mà bên trong đều là suy nghĩ tiêu cực của hắn.

Suy nghĩ tiêu cực được tích lũy qua nhiều lần thất bại, phải liều mạng bỏ chạy để cầu sinh.

Chợt, cảm xúc của hắn dao động.

Nguyễn Long Duy chú ý kỹ đến câu nói vừa nãy, tự nhẩm trong đầu.

"Thuận thiên thừa mệnh... Thuận thiên thừa mệnh."

"Thiên muốn ta thừa mệnh?

Thiên không phải là chỉ Thiên Đạo hay sao?

Thiên Đạo vô tình, đối xử vạn vật đều như nhau, làm sao có chuyện để ta thừa mệnh?

Ngươi nghĩ ta là bọn ngu dân thời phong kiến sao? Bằng vài lời liền có thể gạt ta?

Ta không muốn thì Thiên sẽ không ép.

Thiên đạo đặt ra quy tắc cho vạn vật, há có thể vì một mình ta mà phá lệ.

Vậy chữ Thiên này là cái gì?

Ngươi mượn Thiên để loạn tâm ta?

Mau nói, là cái Thiên nào?

Là Thiên ý của Tổ tiên?

Hay là Thiên của ta?

Là Thiên của Tổ tiên thì vì sao ta phải nghe?

Là Thiên của ta thì sao lại ép ta?

Thiên của ta hiểu tâm ta, lại còn là thứ vô tình. Cớ sao lại ép buộc?

Chỉ có Thiên của người khác mới không hiểu được ta, mới đi ép buộc ta mà thôi.

Hừ, ngươi nói Thuận Thiên Thừa Mệnh thì ta phải nghe sao?

Ta, Nguyễn Long Duy quyết nghịch Thiên cải mệnh.



Ta, Nguyễn Long Duy cũng quyết thuận Thiên mà cải mệnh.

Thiên của bản công tử, há có thể yếu hơn Thiên khác hay sao?"

Nguyễn Long Duy bắt đầu lấy lại tỉnh táo.

Xung quanh thân thể hắn bắt đầu tỏa ra hào quang.

Hạo nhiên chính khí tuôn ra khỏi người, hóa thành hình rồng uốn lượn ôm lấy hắn.

Long màu vàng hoàng kim, càng ngày càng rõ ràng.

Hắn tự mình nói chuyện, lại như cùng với Kim Long nói chuyện.

Kim Long là hắn, hắn cũng là Kim Long.

Hắn không chối bỏ thân phận của mình.

Thứ mà hắn chối bỏ là sứ mệnh mà Tổ Tiên giao cho hắn.

Hắn không muốn phải thay đổi, cũng không cần phải thay đổi.

Tâm của hắn đã định, vì sao cần phải đổi?

Kim Long hòa tan vào cơ thể của Nguyễn Long Duy, ngấm vào huyết mạch của hắn.

Huyết mạch của hắn vốn không hề thuần khiết.

Trước đó hắn chỉ mang phàm nhân chi thân.

Nếu như không tu luyện Kim Long Lam Liên Quyết sau đó quay về Tổ địa thì quá khó để có thể phản tổ, tự mình hóa Long.

Thế nhưng bây giờ lại khác.

Nguyễn Long Duy đã tìm được cách.

Kim Long do Hạo nhiên chính khí của hắn tạo ra. Kim Long do Chân khí tạo thành. Kim Long là do hắn tạo thành!

Mà Hạo Nhiên chính khí của hắn là do bản tâm của hắn dưỡng thành, được Thiên địa công nhận.

Chân khí của do bản thân rèn luyện hằng ngày, do ý chí của chính mình ma luyện.

Nói cách khác, tâm của hắn đã là Long tâm, còn được Thiên địa công nhận.

Từ "Long" không có khái niệm cụ thể, vô pháp diễn tả trọn vẹn.

Nó không phải là danh từ Long dùng để chỉ Long tộc, mà còn có hàm nghĩa khác.

Vì sao Long luôn là bậc tồn tại cao cao tại thượng mà bao người luôn mơ muốn chạm đến?

Bởi vì khi Long ra đời, vạn vật còn đang hình thành.

Chỉ cần Long muốn xuất hiện, không gì có thể che giấu đi thân phận của nó.

Vì đã là Long thì tự nhiên không luồn cúi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.