Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 125: Vì sao lại từ chối?



Chương 124: Vì sao lại từ chối?

Lại tiếp tục bay ở tầm thấp, Nguyễn Long Duy điều khiển hai thanh kiếm đi về nơi an toàn.

Trên đường di chuyển, hắn cũng tiện thể dùng dây leo cảm ứng để phát thông báo cho bầy thú non vị trí tập hợp.

Riêng Tỵ và Hợi thì đã được sắp xếp trốn ở một nơi khác. Khi nào an toàn sẽ hắn sang đón sau.

Dù sao 2 thú non này đã bị Ngư Nhất và Ngư Nhị nhìn thấy, cũng không thể để bọn chúng lần theo 2 thú non được.

Nguyễn Long Duy dự định dành thời gian mấy tuần để hồi phục thương thế. Hiện tại hắn vẫn đang gắng sức, trên người vẫn còn dùng dây leo để sơ cứu.

Dù cho Minh Nguyệt Kiếm sử dụng tâm để điều khiển, không tiêu hao bao nhiêu linh lực thì tâm thần vẫn sẽ mệt mỏi.

Hắn vừa bay vừa suy nghĩ, tâm thần phân ra làm hai.

Hành động cứu người không quen biết, khi mà tính mạng của bản thân còn chưa thể lo xong thì liệu có phải là lựa chọn đúng?

Việc lựa chọn cứu người góp phần làm cho việc chạy trốn của Nguyễn Long Duy thêm khó.

Cho dù có khó hơn thì đã sao?

Hắn làm việc không cầu đúng sai, chỉ cầu an tâm. Theo suy nghĩ của hắn thì nếu đối phương đã muốn truy đuổi hắn thì dù cho có bỏ trốn một mình cũng không thể thoát.

Nhưng nếu như đối phương không truy đuổi, thì chẳng phải hắn đã trơ mắt nhìn người khác c·hết hay sao?

Khi còn ở bên trong tổ kiến lại không giống.

Nguyễn Long Duy không thể mang Nô ra ngoài được, hơn nữa Nô cũng chưa chắc sẽ ra. Lúc trước, hắn đã quyết định trở về đó.

Hắn cũng không thể mang thân đầy thương thế lao xuống nơi ở của Tinh Hậu, giúp đỡ rùa một tay.

Hắn làm việc từ đó giờ luôn sẽ theo tâm mình chứ không phải theo lý trí.

Sẽ không tận dụng từng ly từng chút để thêm một chút cơ hội thành công.

Điều mà hắn hướng đến ngay từ đầu là làm việc theo tâm của mình, không phải như những người khác suốt ngày chỉ ta c·hết ngươi sống.

Nhàn rỗi du hành ngắm thế gian.

Hắn lấy Nhàn làm tâm, lấy tâm để tìm đạo.

Nguyễn Long Duy hiểu rất rõ điều này.



Suốt một ngày trời, Nguyễn Long Duy bị suy nghĩ mông lung vờn quanh, trạng thái sức khỏe càng ngày càng kém.

Không còn cách nào khác nên hắn quyết định chọn một hang động gần đó để thả người bay vào trong để nghỉ ngơi.

Hắn đặt nữ tử nằm gọn trong góc, truyền thêm cho nàng một chút Hạo Nhiên chính khí, rồi đánh lửa sưởi ấm hang động.

Sau đó, Nguyễn Long Duy ngồi "bịch" xuống đất, thở liền mấy hơi thật dài để thả lỏng bản thân.

Sau thật lâu, hắn mới lấy lại tỉnh táo.

Hắn thu hồi chín cái Thủy Sương Giáp, chỉ để lại chín lá cờ.

Nguyễn Long Duy dùng ngón tay để thừa phong, lần lượt đưa chín lá cờ cắm ở chín nơi có nguồn nước gần đó.

Chín lá cờ vận hành theo đúng chức năng, thu thập Thủy linh khí truyền về lá cờ chính là mắt trận. Mắt trận hóa thành Tụ Phong chuông, tiếp tục cung cấp Phong linh khí.

Hắn lại thả toàn bộ dây leo trong mai trữ vật, cho chúng tự động bò đi khắp mảnh rừng.

Dây leo làm nhiệm vụ trung chuyển Mộc linh khí, truyền về cho chủ nhân.

Hiện tại Nguyễn Long Duy thiếu rất nhiều Mộc Linh lực, cần phải nhờ dây leo bù đắp lại cho mình.

Lần này mặc dù hắn đã cẩn thận hơn trước nhưng vẫn như cũ là người ăn thiệt thòi.

Chỉ trôi qua 1 ngày, cơ thể hắn liền đã suy kiệt đến loại mức độ này.

Không phải vì do chiến đấu ở tổ kiến tạo thành thương thế.

Cũng không phải vì tốn 1 phần sức để giúp đỡ nữ tử kia.

Hắn mệt mỏi ở tâm can. Cộng thêm trên đường chạy trốn gặp phải một lần luyện tâm khiến cho tinh thần hắn không hề ổn định.

Trong đầu của Nguyễn Long Duy bắt đầy vang lên tiếng than vãn.

"Ta cố gắng như thế, vì sao hết lần này đến lần khác đều là ta thua cuộc?"

"Ở Hải Triều bí cảnh, ta ngộ ra kiếm tâm. Ta thua."

"Ở thành An Lộc, ta đoán ra âm mưu của kẻ địch nhưng đó lại là mưu trong mưu, kế trong kế. Ta lại thua."



"Ở tổ kiến, ta luôn luôn phòng bị cảnh giác, còn được rùa đạo hữu tặng cho đồ vật. Nhưng như cũ, lại tiếp tục thua."

Vì cái gì?

Vì cái gì?

Vì cái gì luôn là kết quả này?

"Biến dị thiên linh căn, luyện khí kỳ ngộ kiếm tâm, Hạo nhiên chính khí.

Ta còn kém ai hay sao?

Vì sao ta không thể sống an ổn được?"

"Cái gì? Đây đều những thứ ta được ban cho, không hề có bất kỳ thứ gì mà ta tự giành lấy hay sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy.

Thiên linh căn là do huyết mạch tác động đến mà tạo này, ngay cả biến dị Phong linh căn cũng nhờ có Nguyên Khí hỗ trợ.

Kiếm tâm thì sao chứ?

Còn không phải là nhờ tổ tiên rèn giũa giúp hay sao?

Khi ta du ngoạn thời cổ đại, đều nhờ có tổ tiên khuếch đại tâm ma của ta khiến ta dễ dàng ngộ ra tâm.

Nếu không có tổ tiên, bây giờ ta làm sao có thể ngộ ra tâm?"

"Hạo Nhiên chính khí cũng thế.

Nhờ có Hạo Khánh phó chấp sự giúp đỡ, ta mới biết đến sự tồn tại của nó, từ đó mới bắt đầu dưỡng thành như bây giờ."

Như vậy, nếu không có những điều này xảy ra, ta lại là ai?

ta, một tên phàm nhân bình thường, chỉ có thể mơ tưởng tu tiên. Cho dù có vô tình ngộ nhập tiên đạo thì chỉ cần sơ sẩy một chút liền có thể m·ất m·ạng hay sao?

Ta có ưu thế lớn như vậy, liệu ta có xứng đáng với ưu thế này hay không?

Ở bên ngoài, cơ thể của Nguyễn Long Duy đổ ra mồ hôi ướt đẫm cả áo lông.

Nguyệt Ngọc Liên đang phát sáng không ngừng, mong muốn giúp hắn trấn định.

Lúc này, trước mặt của hắn bất tình lình xuất hiện ra một cái vảy giáp màu xanh lam.



Vảy giáp lơ lửng hiện ra, một mình nó bất động cũng thể hiện ra uy nghiêm, địa vị của mình.

Không gian xung quanh đều đang run rẩy. Là run rẩy do sợ hãi khi gặp phải bậc tồn tại mà nó không bao giờ dám nghĩ tới.

Một vùng rừng này cũng lâm vào yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, không gian như bị đưa tách ra khỏi thế giới, đem nó c·ách l·y hoàn toàn.

Nơi này là một phần của Thiên đạo, nó run rẩy cũng chính là Thiên Đạo đang run rẩy.

Thiên Đạo nếu như có thể biểu đạt hành động liền muốn lập tức quỳ bái miếng lân giáp này.

Lân giáp vẫn như cũ không hề chuyển động. Nó chỉ lẳng lặng lơ lửng trên không, tiếp tục chiếu rọi một vầng sáng màu xanh lam vào kẻ đối diện.

Ánh sáng không chói lòa, chỉ tựa như cơn nắng ban mai dịu nhẹ.

Nhưng dù vậy, Nguyệt Ngọc Liên lại bị ánh sáng này áp chế dễ dàng, mọi trợ giúp đều trở thành công cốc.

Bên trong tâm trí của Nguyễn Long Duy lúc này.

"Chẳng lẽ ta đã sai sao?

Ngay từ đầu đáng lẽ phải nghe tổ tiên sao?

Ta sinh ra là Long, phải vì Long mà sống sao?

Giống như rùa đạo hữu hay sao? "

"Ừm, không giống. Hắn vì tộc mà có thể hi sinh bản thân. Còn ta chỉ là tu luyện Kim Long Lam Liên Quyết mà thôi.

Ta không chắc mình có thể làm được như hắn, hi sinh thân mình vì tộc.

Nhưng nếu chỉ là tu luyện công pháp của tổ tiên, lại trợ giúp Tổ Long chi địa quật khởi thì đơn giản hơn đúng không?"

"Tổ tiên cũng đã nói rồi.

Huyết mạch của ta là trời sinh phản tổ, chỉ cần chăm chỉ tu luyện liền được.

Vì sao ta cứ phải khăng khăng làm theo ý mình? Làm như vậy có đáng không?

Chỉ cần nghịch tâm của mình một lần để rèn nên đạo tâm hoàn mỹ chẳng lẽ không đáng sao?

Ta ngộ ra tâm. Sau đó ta vì đạo đồ mà nghịch tâm thì có sao?

Chỉ cần tạo ra tâm mới thì ta sẽ có thể mạnh hơn, vì sao lại từ chối?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.