Trước đó một khoảng thời gian. Tại một nơi sâu dưới tổ kiến.
"Gầm gầm gầm...”
Tiếng sư tử gầm vang, thu hút sự chú ý của rất nhiều kiến thợ.
Chúng bắt đầu rời khỏi vị trí của mình để đuổi theo kẻ đột nhập.
Tận dụng cơ hội này, hai bóng đen vụt nhanh qua miệng hầm, bay vào bên trong.
Đường hầm không quá dài, chỉ bay chút liền đã đến điểm cuối cùng của tổ kiến.
Nơi đây là một không gian rộng lớn, tựa như một sân vận động thể thao nhưng lại không bóng dáng của bất kỳ con kiến nào, chỉ chứa đầy t·hi t·hể nhỏ bé chồng chất thành tường cao.
Một trong hai bóng đen nói ra:
"Đại ca, con non của Nô tộc nhiều như vậy, đây rõ ràng là nguyên liệu để cho ả ta tu luyện rồi.
Cần phải báo cáo thông tin này về cho cấp trên."
Tên còn lại có vẻ như không hài lòng, gằn giọng nói:
"Nhị đệ, ngươi im miệng. Tập trung hoàn thành nhiệm vụ trước rồi hẵng nói. Chúng ta đã tới nơi rồi."
Ở cuối đường hầm là một tòa linh mạch, tỏa ra ào ạt linh khí.
Bên cạnh nó là một cây nấm khổng lồ, được biến thành hình dạng ngai vàng.
Ở trên đó có một nữ tử đang ngồi lên.
Nàng mặc bộ đồ tựa như áo giáp màu đen nâu, bo trọn toàn bộ cơ thể, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt. Trên lưng có một đôi cánh mỏng đang xếp lại.
Hai tay nàng chống lên cằm, ngồi chồm về phía trước. Bộ dáng giống như mệt mỏi vì đã chờ đợi lâu.
Nữ tử nhìn về phía kẻ đến, lười biếng nói ra:
"Các ngươi đến vì bản hậu, hay là vì Mộc Linh Nhĩ?"
Một bóng người tiến lên trước, kiêu ngạo trả lời:
"Hừ, tiện chủng. Ngươi chẳng qua chỉ là Tinh Hậu, bây giờ mất đi đàn kiến của mình thì còn có thể làm gì?"
Phía sau hắn là Ưng Nhất, Ngư Nhị và rùa.
Tinh Hậu khẽ cau mày. Nàng không thích thái độ nói chuyện của tên này.
Rùa ở phía sau không để ý đến đối thoại này.
Nó hít sâu một hơi, chuyển hóa linh lực trong cơ thể thành chiêu thức.
Rùa há miệng ra phun nước bắn về phía Mộc Linh Nhĩ.
Nước ra khỏi cơ thể rùa, hóa thành viên cầu tròn.
Tinh Hậu vẫn ngồi yên đó, không hề có dấu hiệu hành động nào.
Ưng Nhất cũng phối hợp cùng với Linh Quy, Phong linh khí tăng nhanh tốc độ của cầu nước, lại làm biến dạng hình dáng của nó.
Quả cầu nước biến thành một cơn sóng lớn lao tới nuốt trọn đối phương.
Lúc này, Linh Mộc Nhĩ cảm ứng được điểm kỳ lạ, toàn thân tỏa ra Mộc thuộc tính, tự phóng to bản thân lên nhiều lần.
Linh Mộc Nhĩ hóa thành khổng lồ, khiến cơn sóng không gây ra thương tổn nào cho nó.
Sóng đập vào nấm thì tản ra, tựa như một tòa núi lớn chắn cơn sóng dữ, Tinh Hậu ngồi ở bên trên vẫn đang chống cằm, tùy tiện giơ lên tay phải che miệng ngáp, hoàn toàn không quan tâm.
Ưng Nhất biết rằng cách này không ổn, vội vàng truyền âm nói:
"Không rõ vì sao Tinh Hậu không ra tay nhưng đây là cơ hội tốt của chúng ta.
Hiện tại mục tiêu quá lớn mà lớp ngoài của Mộc Linh Nhĩ lại chỉ do linh lực của nó hiển hóa thành.
Chúng ta cần phải đột phá lớp ngoài này, t·ấn c·ông vào bản thể của nó ở bên trong.
Hai vị đạo hữu có cách gì không?"
Ngư Nhị nói ra suy nghĩ, đồng thời nhắc nhở Ưng Nhị phải cẩn thận:
"Có cách, ta có thể sử dụng một chút chiêu thức hệ Hỏa để đốt cháy lớp ngoài này.
Các ngươi mau chóng tranh thủ thời gian, tung ra đòn mạnh nhất để hủy đi Mộc Linh Nhĩ.
Còn có, Ưng Nhị ngươi chỉ cần chú ý đến động tĩnh của Tinh Hậu. Những việc còn lại còn lại đều giao cho chúng ta. Tuyệt đối không nên sơ suất."
Ngư Nhị nói xong, phun ra một ngụm máu về trước.
Máu chạm vào Mộc Linh Nhĩ liền cháy, hóa thành một ngọn lửa màu đỏ thẫm lan khắp bề mặt của Mộc Linh Nhĩ.
Trong máu có yêu hỏa, là do Ngư Nhị thôn phệ yêu thú khác mà có được.
Mặc dù độ mạnh của chiêu thức chưa bằng tới một nửa so với khi chủ nhân của nó sử dụng khi còn sống nhưng vẫn có thể miễn cưỡng dùng.
Huyết Hỏa chạm vào Mộc Linh Nhĩ, dẫn đến kết cấu của nó bị cháy thành tro tàn.
Rùa nhìn về phía Phong Ưng gật đầu:
"Ưng đạo hữu, để ta."
Nó rút người lại bên trong mai rùa, lại đem quả cầu nước bao bọc lại xung quanh mình.
Ưng Nhất không trả lời, chỉ thể hiện một cái nhìn tôn trọng dành cho rùa.
Lông vũ của nó rời khỏi cơ thể, đồng loạt bắn về nơi Huyết Hỏa đang đốt, lợi dụng điểm suy yếu của Mộc Linh Nhĩ, dễ dàng xuyên thủng qua từng lớp vỏ ngoài.
Sau đó Phong Ưng tiến lại sát cầu nước, vỗ cánh thật mạnh, đẩy nó bay thẳng về phía Mộc Linh Nhĩ.
Rùa ở bên trong không ngừng rót yêu lực vào đan điền khiến cơ thể nó dần dần phồng to lên.
Trên mai rùa hiện lên từng ký tự bằng máu đỏ chớp nháy hiện ra, mà nước của quả cầu lại tạo thành chất dinh dưỡng, đang truyền vào bên trong những ký tự này.
Đây là do thần thông được đặt vào đan điền của rùa tạo thành, đang dần dần biến nó thành một quả bom hẹn giờ.
Cầu nước bay xuyên qua Huyết Hỏa, lại xuyên vào sâu bên trong.
Khi đã gần đến điểm cuối, cầu nước cũng đã tiêu hao hết. Ký tự trên mai rùa đã hiện lên rõ ràng.
Từ bên trong đan điền của rùa, thần thông bị yêu lực phát động.
Toàn bộ Thủy Linh Lực hóa thành nước cô đọng bên trong cơ thể của nó bị làm nóng lên, đã đạt tới mức cực hạn.
"Đùng..."
Mai rùa vỡ tung thành từng mảnh, nước bên trong thoát ra đầu tiên, va vào Mộc Linh Nhĩ rồi lại lập tức nổ tung.
Thần thông xuất hiện tiếp theo, tạo ra v·ụ n·ổ thứ 2.
Sóng xung kích đi đến đâu, toàn bộ vật thể đều tan biến.
Mộc Linh Nhĩ bị bổ ra, mất đi quyền kiểm soát.
Mảnh nấm vụn văng ra khắp nơi, bị cháy đen không nhận ra được hình dạng.
Mà Mộc Linh Nhĩ bị hủy đồng nghĩa với việc mắt trận của Tổ Kiến bị phá hủy. Lúc này, trên toàn bộ lãnh thổ của Linh Nhĩ Kiến đã xuất hiện một lỗ thủng ở hàng phòng ngự.
Ngay cả bản thể của Linh Mộc Nhĩ cũng không ngoại lệ.
Ở phía bên trên Mộc Linh Nhĩ, Tinh Hậu đã cảm nhận được uy lực của v·ụ n·ổ.
Nàng nhảy ra khỏi ngai vàng của mình, né đi xung kích, rồi phóng thẳng đến vị trí của Ưng Nhị.
Tinh Hậu vung lên nắm đấm, tiết ra dịch độc trong người mình để bôi vào tay.
Ưng Nhị biết được nguy hiểm đã đến, không hề chần chừ mà dùng lông vũ trên người mình bắn về phía trước.
Tiếp đến, nó vỗ cánh lùi về sau. Lại dùng cuồng phong do khi vỗ cánh tạo thành để vừa tăng lên tốc độ của lông vũ, vừa cản lại thế công của nàng.
"Chỉ là ba thứ đồ bỏ đi, cũng dám huênh hoang trước mặt bản Hậu."
Cùng thời điểm nàng nói ra, bộ đồ trên người Tinh Hậu biến đổi thành áo giáp.
Lông vũ chạm vào giáp lập tức bị gãy làm đôi, thậm chí còn không hề gây ra một vết xước nào.
Giáp này mặc dù nhỏ, nhưng chất lượng hơn gấp chục lần những con kiến Yêu Tinh khác.
Ưng Nhị tận dụng thời cơ, đã lui về gần đến phía của Ưng Nhất và Ngư Nhị.
Ưng Nhất phản ứng trước hết, lập tức ra lệnh bỏ chạy:
"Nhị đệ, nhiệm vụ đã xong, mau chạy."
Ưng Nhị nghe được mệnh lệnh của đại ca mình, vốn chuẩn bị tuân theo rời đi.
Nhưng hắn còn chưa kịp trả lời thì cảm xúc đã như nổ tung.
"Phụt"
Trên người của Ưng Nhất bỗng nhiên thêm ra một lỗ máu.
Máu tươi tuôn ra ào ạt, mà yêu lực cũng vì thế tản đi.
Vết thương này không lớn, nhưng lại hiểm.
Nó đánh vào nơi trọng yếu của Ưng Nhất, khiến cho cơ thể hắn liền bị phế.
Ưng Nhất ngã gục xuống đất, trong đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn nghe được một tiếng cười vang, thanh âm vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Ngư Nhị ở sau lưng hắn cười nham hiểm, ác độc chép miệng:
"Nhiệm vụ đã xong, vì sao các ngươi còn chưa xong?"