Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 119: Ngư Nhất



Chương 118: Ngư Nhất

Nhân lúc nhóm "mồi nhử" còn chưa kịp lui chạy thì nhóm "đột kích" đã lợi dụng tình thế hỗn loạn mà biến mất.

Sư Nhất như một thủ lĩnh thực thụ đã bắt đầu lập ra kế hoạch:

"Cố gắng thu hút bọn chúng, lại vừa lui dần lên mặt đất. Chỉ cần tập trung đối phó với bọn kiến, Kim Sư chúng ta sẽ bảo vệ các ngươi khỏi dịch độc của Yêu Tinh kỳ.

Mau lên, lùi về."

Trước mặt Nguyễn Long Duy hiện ra khung cảnh hỗn loạn.

Đường hầm vốn chỉ vừa khoảng 10 con kiến chui vào, ngay cả Kim Sư cũng phải thu nhỏ lại bản thân vừa với kích cỡ thì bây giờ lại đông nghịt.

Linh Nhĩ Kiến ồ ạt xông tới, chen lấn, bò đạp lẫn nhau không theo thứ tự.

"Bọn chúng hành động theo bản năng sao? Hậu xảy ra việc gì rồi?"

Suy nghĩ nảy ra nhanh, biến mất cũng nhanh.

Bởi vì Nguyễn Long Duy không có thời gian cho việc này.

Phong linh lực trong cơ thể của hắn tuôn ra, lại được Thừa Phong Kiếm tăng lên uy lực, hóa thành cơn gió cuồn cuộn quét mạnh về phía trước.

Nhưng Kiến thân là Yêu Tinh, sao có thể dễ dàng bị quét sạch? Chúng cắm chân xuống đất, trụ giữ lại cơ thể của mình.

Đối với những con không thể cắm vào đất, chúng sẽ bị gió cuốn về sau, hoặc cũng có thể lựa chọn cắm chân vào thân thể của Kiến khác mà nó đang giẫm đạp lên.

Gió lần này tiêu hao không ít Phong linh lực trong cơ thể của Nguyễn Long Duy nhưng hiệu quả không được như mong muốn.

Hiện tại, hắn không có Hồi Linh Đan trên người, không thể tùy tiện dùng cạn linh lực như lúc ở thành An Lộc.

Ngay cả việc dùng hết phân nửa linh lực cũng cần cân nhắc.

Bởi vì nơi này nằm sâu dưới lòng đất nhưng lại có rất ít linh khí. Nơi duy nhất có linh mạch chính là chỗ ở của Hậu.

Các nơi còn lại đều có rất ít linh khí nên hắn không thể phục hồi pháp lực trong thời gian ngắn.

Mà kiến lại chuyên về cận chiến, không hề sử dụng linh lực. Chỉ cần một chút yêu khí để vận chuyển cơ thể.



Đây là một trận chiến về sức bền. Mà Linh Nhĩ Kiến nắm lợi thế hoàn toàn về số lượng.

Bạn tốn một phần sức lực để diệt đi tôi sao? Tôi tốn còn ít hơn, kiến c·hết thì lại có kiến khác tiến lên mà thôi.

Hắn vội vã nói:

"Chiêu thức của ta không có tác dụng, chỉ có thể làm chậm lại bước chân của chúng một nhịp.

Tốt nhất vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, lên trên mặt đất mới có thể phát huy tối đa ưu thế, lợi dụng linh khí dồi dào để kéo dài thời gian. Ở đây càng lâu sẽ chỉ càng dễ chôn thân lại."

Nói xong, Nguyễn Long Duy cưỡi kiếm bay đi, trên đường cũng đối đầu không ít kiến binh.

Kim Sư không chần chừ. Nó hóa móng vuốt của mình thành Kim trảo, lại biến tay về kích cỡ bình thường, không ngừng vồ vào đám kiến.

Bởi vì giáp của Linh Nhĩ Kiến rất cứng, chỉ một cào của Kim Sư rất khó gây nên thương tích.

Kim Sư chỉ mượn lực từ đòn đánh để vừa đẩy lùi kiến, vừa lấy thế lùi về.

Nguyễn Long Duy ở phía trước mở đường, bốn con Kim sư thay phiên nhau chặn lại địch.

Còn Ngư Nhất thì kết nối cùng với kiến nô của mình, lựa chọn một vài đường hầm trọng yếu để nổ tung. Từ đó, giảm lại số lượng Linh Nhĩ Kiến viện trợ.

Thế trận này diễn ra rất lâu, tiêu hao không hề nhỏ. Đột nhiên, Nguyễn Long Duy quay đầu về sau nhìn con cá Ngư Nhất, hoài nghi hỏi:

"Ngư Nhất đạo hữu, vì sao từ nãy giờ bần đạo không cảm nhận được t·iếng n·ổ nào của Linh Nhĩ Kiến? Lúc mới vào ngươi tạo ra động tĩnh cũng không nhỏ. Đáng lẽ ta nên phát hiện ra.

Thêm nữa, số lượng kiến không hề giảm, ngược lại còn tăng lên rất nhanh."

Càng tới gần mặt đất, số lượng Linh Nhĩ Kiến càng nhiều. Mặc dù ở phía trên chỉ có Yêu Binh nhưng số lượng nhiều là vấn đề lớn.

Linh Nhĩ Kiến mạnh nhất ở khoản cận chiến. Chúng có sức mạnh phi thường cùng với độc dịch nguy hiểm ở đuôi.

Bây giờ lại có lợi thế về số lượng và địa hình nhỏ hẹp, chúng chỉ cần lao tới t·ấn c·ông thì Nguyễn Long Duy không có biện pháp nào để tránh.

Ngư Nhất nghe câu hỏi, chỉ trả lời qua loa:

"Ngươi cũng biết, nơi này là tổ kiến. Dĩ nhiên sẽ có rất nhiều kiến rồi.



Mà ta thì chỉ nắm giữ mấy chục con Huyết nô mà thôi, mà chúng lại còn ở vào trạng thái suy yếu do bị ngươi bắt giữ lâu ngày. Làm sao có thể ngăn cản được toàn bộ? Ta đã cố gắng hết sức mới có thể giảm số lượng đến mức này. Có trách thì nên trách chính ngươi đã làm suy yếu bọn kiến."

Nguyễn Long Duy biết rằng đối phương đang ngụy biện, chỉ đành cười lạnh, thầm ghi hận cái tên Ngư Nhất ở trong lòng.

Hiện tại không phải thời gian để tranh cãi, Duy đang dùng hết tinh thần để bỏ chạy, đường hầm lại bị vây kín bởi nghìn nghịt kiến. Nếu như có một chút dư dả, hắn thật sự muốn thăm dò tổ kiến một lần nữa để kiểm tra xem rốt cuộc bên trong tổ kiến đang xảy ra chuyện gì.

Sau khi tăng thêm một tầng đề phòng dành cho Ngư Nhất, Nguyễn Long Duy triệu hồi ra Minh Nguyệt Kiếm.

Dùng tâm để điều khiển kiếm, cho nó tự động bay đi g·iết địch.

Thừa Phong Kiếm trên tay được thu lại, chỉ dùng Phong Linh Khí cùng chân khí làm lớp phòng hộ, ngăn chặn dịch độc của Kiến chạm vào cơ thể.

"Sư Nhất đạo hữu, phía trên càng lúc càng đông. Bần đạo không thể tự mình lo được. Các ngươi có thể phân ra một tên, lên phía trên hỗ trợ được không?"

Nguyễn Long Duy thật lòng không muốn nhờ vả.

Dù sao, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng bầy yêu.

Nếu để cho Kim Sư lại gần mình, khác nào vén áo cho người đâm lưng đâu?

Nhưng hiện tại linh lực tiêu hao quá lớn, chỉ đành phải chấp nhận, đồng thời vừa diệt kiến vừa phân tâm để phòng bị mà thôi.

Sư Nhất từ phía sau nói vọng, trong giọng nói đã mất đi uy nghiêm trước đó, chỉ còn lại vẻ chật vật:

"Long đạo hữu, chúng ta ở phía dưới cũng rất vất vả. Lấy 4 chọi 10, thật không dễ dàng.

Đạo hữu cố gắng một chút thời gian nữa, biết đâu số lượng sẽ giảm.

Còn có, Ngư Nhất ngươi đã không điều khiển được Huyết nô để chặn đường thì không cần làm nữa. Mau chóng giúp đỡ Long đạo hữu một tay."

Ngư Nhất lề mề đáp lời:

"Được thôi, được thôi."

Nói xong, nó phun ra mấy ngụm máu đỏ về phía trước.

Máu đỏ xông tới, xẹt ngang qua người Nguyễn Long Duy, khoảng cách chưa tới 1 đốt tay, lại xuyên qua thân thể của Linh Nhĩ Kiến.



Máu tươi đâm thủng giáp của kiến, vừa hấp thu máu xanh, lại vừa phá hủy cơ thể chúng.

Cơ thể kiến bị phá hủy ở bên trong, sau đó lập tức p·hát n·ổ, gây sát thương lên đàn kiến xung quanh.

Đây đúng là một biện pháp hiệu quả để đối phó với kiến.

Nhưng phạm vi v·ụ n·ổ lại ở quá gần Nguyễn Long Duy, toàn bộ dịch độc văng ra đều hướng về phía hắn mà bắn tới.

Nguyễn Long Duy lạnh giọng, phát ra một tiếng "Hừ".

Chân khí trên người tỏa ra, tạo thành La Toàn Hoàn trên tay, chưởng thẳng về phía trước.

"Ầm ầm ầm." Dịch độc bị thổi bay, thấm thủng tường hầm.

Giờ phút này, hắn đã hiểu rõ. Con cá đáng c·hết Ngư Nhất này muốn lấy mạng của hắn.

Nguyễn Long Duy không chần chừ, tay phải vung Thừa Phong Kiếm, tay trái lại vận dụng La Toàn Hoàn, lập tức áp sát về phía Ngư Nhất.

Mà Minh Nguyệt Kiếm thì nghe lệnh chủ nhân, phi nhanh đâm bồi thêm một kiếm.

Bốn con Kim Sư vẫn chật vật ở sau, không hề biết được những gì xảy ra ở phía trước.

Chỉ có Ngư Nhất nhìn thấy rõ ràng, Nguyễn Long Duy vừa 1 giây trước còn đang đối phó cùng độc dịch của Linh Nhĩ Kiến thì hiện tại đã muốn g·iết nó.

Ngư Nhất chép miệng, khẽ cười. Trên thân tản ra máu đỏ, bao bọc lại tạo thành một quả cầu máu:

"Nô tộc, ngươi đã chậm."

Nguyễn Long Duy nghe thấy câu này xong, chợt phát giác được không ổn.

Hắn liếc nhìn về phía sau, chợt thấy được trong một đám Linh Nhĩ Kiến vốn dĩ màu nâu đen, không biết từ đâu lại thêm ra rất nhiều sắc đỏ.

Hắn chỉ kịp nói hai chữ "Không ổn." Còn chưa kịp truyền tin xuống cho phía bốn con Kim Sư liền đã không kịp.

Ngoài lề của tác:

Kim sư đang muốn lắng nghe lời Nguyễn Long Duy nói thì đã không kịp.

Phía sau lưng hắn truyền đến sóng cuồn cuộn, đường hầm như bị vỡ tung. Đến trước khi ngất đi hắn chỉ kịp nghe thấy 3 chữ:

"Cầu đề cử."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.