Số lượng phàm nhân của thành An Lộc gục ngã ngày càng nhiều, mây đen tiếp tục tụ lại thêm.
Nguyễn Long Duy nhận thức được tình thế bất lợi, trong đầu đang liên tục nhảy số, suy nghĩ ra rất nhiều phương pháp ứng đối. Đáng tiếc, bởi vì thông tin không đủ nên độ khả thì đều rất thấp.
Bên trong thành An Lộc chỉ có một lối ra duy nhất, là cái khe không gian nhỏ kia. Nhưng Nguyễn Long Duy lại không có cách tiếp cận. Chỉ cần chính mình động thủ thì đối phương liền có thể đóng lại dễ dàng.
Kết giới đã được bày ra, số lượng linh khí bên trong tòa thành càng lúc lại càng giảm dần. Theo đó mà uy lực khi dùng Thừa Phong kiếm sẽ bị ảnh hưởng.
Hơn nữa, linh hồn của người dân nơi đây đang chuyển dần thành năng lượng để vận hành kết giới. Đây có thể xem như là một tế đàn, mà phàm nhân bị xem như là đồ cúng.
Nguyễn Long Duy nhìn về phía người dân trong thành đang hấp hối, nói khẽ:
"Xin lỗi, ta không thể cứu mọi người, thôi thì đành để ta giúp mọi người thoát khỏi đau khổ."
Nguyễn Long Duy vận chuyển chân khí kết hợp cùng Phong linh lực, tạo thành Phong hệ La Toàn Hoàn. Ngay khi La Toàn Hoàn đạt đến uy lực cao nhất thì hắn thả tay ra, phân tán toàn bộ ra xung quanh thành An Lộc. Chân khí mang theo Phong linh lực tan trong không khí, hóa thành vô số cơn gió thoảng.
Nguyễn Long Duy lấy ra Thừa Phong Kiếm, thi triển kiếm pháp. Kiếm lay động tạo thành gió, cộng hưởng cùng từng cơn gió chứa đựng Phong linh lực trong không gian. Dần dần, theo hướng mũi kiếm di chuyển còn kèm theo hàng ngàn cơn gió nhỏ lượn lờ bay theo. Hạo Nhiên chính khí được truyền vào kiếm, được kiếm pháp gửi nhờ vào gió, truyền đến toàn thành. Vô số cơn gió hóa thành vô số lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào từng thân thể phàm nhân.
Lần lượt từng cơn gió thoảng qua nhưng trên mặt họ lại không hề xuất hiện phản ứng nào, đến tận người cuối cùng thì gió mới dừng lại. Vết đâm rất gọn, xuyên thẳng vào trái tim, lập tức khiến đối phương c·hết ngay tức khắc, không mảy may nhận phải đau đớn nào.
Chỉ trong giây lát, hơn năm ngàn người q·ua đ·ời nhưng lại không có một giọt máu nào đổ ra.
Đúng lúc này, một giọng cười lớn vang lên, giọng nói này rõ ràng là của nam tử mặc nho bào ngồi trên phi chu to lớn lúc trước.
"Ha ha ha. Chử ma đầu, thẳng tay g·iết c·hết năm ngàn phàm nhân mà không hề chớp mắt.
Ngươi quá ngu ngốc rồi. Ha ha ha."
Nguyễn Long Duy nhìn phía âm thanh phát ra thì thấy nam tử kia đang cầm một khối đá trong suốt, cười nham nhở trào phúng mình nhưng hắn không để tâm đến nam tử mà chuyển hướng sang nhìn về phía bốn cột sáng đang chiếu thẳng trời.
Ừm, linh hồn lực ngừng tăng lên rồi. Nhưng vì sao mây đen vẫn còn tụ? Đây là trận pháp gì, chẳng lẽ muốn gọi thiên kiếp bổ vào đầu ta sao?
Giọng nói của nam tử tiếp tục truyền đến. Hắn giống như nhìn ra được tâm trạng của Nguyễn Long Duy, giải thích:
"Chử ma đầu, hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó thoát. Bản thủ tịch là người tốt, sẽ giúp ngươi được c·hết minh bạch.
Trận này tên là Tế Hồn Thỉnh Thiên Phạt. Dùng để gọi ra Thiên Phạt, t·rừng t·rị người có ác nghiệp. Vừa rồi ngươi gây ra sát nghiệp, là loại ác nghiệp đứng đầu. Liệu ngươi có thể chống nổi hay không?"
Nguyễn Long Duy nhìn về xung quanh, lại suy nghĩ cách thoát khốn. Hắn nghe được những lời mà nam tử kia vừa nói nhưng không tin tưởng hoàn toàn. Tuy nhiên có một điều chắc chắn, đó là mây đen càng ngày càng nhiều, tùy thời đều có thể tuôn ra sấm sét.
Nguyễn Long Duy thở dài, dùng linh lực gia tăng thanh âm:
"Đạo hữu, có thể nói ra lí do vì sao lại đối đầu cùng với ta hay không?"
Nam tử cười ha hả, nhìn sang phía nữ tử hỏi:
"Ha ha ha, sư muội, hắn hỏi ngươi hay ta?"
Sắc mặt nữ tử càng thêm lạnh lẽo, nghiến răng nói:
"Không cần phiền ngươi quan tâm."
"Chẳng phải ngươi nói không nên cùng hắn giao thủ hay sao? Nếu như việc ở đây đã xong thì nên rời đi thôi, không nên ở lại lâu, những tên chó săn kia có thể tìm đến được."
Nam tử gật đầu nói:
"Được, được. Ta nghe lời sư muội."
Sau đó, nam tử nhìn về phía Nguyễn Long Duy, thè lưỡi ra liếm quanh môi mình, trả lời như uy h·iếp:
"Chử ma đầu, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu c·hết. Nếu như ngươi dám sống sót, lần sau bản thủ tịch sẽ tự tay đem hồn phách ngươi luyện hóa."
Nữ tử ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Lời nói của nam tử vừa truyền hết, khe hẹp không gian cũng khép lại.
"Có vẻ như trận pháp không gian bên kia cũng đã được thu lại. Người kia rốt cuộc vẫn không nói ra lí do t·ruy s·át ta. Mà có vẻ như ta phải độ kiếp thật rồi." Nguyễn Long Duy nhìn về phía nơi không gian đã khép, tự lẩm bẩm.
Hắn giơ lên Thừa Phong Kiếm, ngưng tụ ra gió, lại từ gió hóa thành cuồng phong, chỉ thẳng lên mây đen mà nói:
"Tới đi, tới đánh vào người tốt này."
Bầu trời bỗng nhiên chớp sáng hơn bao giờ hết, sét bắt đầu thành hình.
Cuồng phong theo kiếm của Nguyễn Long Duy điều khiển, cuốn theo tất cả t·hi t·hể của người dân thành An Lộc, phóng thẳng lên trời cao, chuẩn bị sẵn sàng để độ kiếp.
"Ta không thể chôn tất cả mọi người, nhưng ít nhất cũng có thể đem tro cốt của các người rải lại nơi đây."
Một tia sét đánh xuống, rạch ngang bầu trời, trực tiếp v·a c·hạm cùng cuồng phong. Hơn năm ngàn t·hi t·hể ngay lập tức biến thành tro bụi, không thể nhận ra được nữa.
Cuồng phong đánh thẳng về phía Thiên Lôi liền lập tức bị xuyên qua không hề bị ảnh hưởng, Nguyễn Long Duy không ngừng lại để chịu c·hết, tay trái hắn tạo ra La Toàn Hoàn, đối đầu trực diện cùng Thiên Lôi. Tuy nhiên vẫn như cũ, Thiên Lôi bỏ qua lực cản của gió, chỉ bị Chân khí cản lại.
Nhưng Chân khí của Nguyễn Long Duy lại mạnh mẽ đến đâu? Có thể sánh cùng Thiên Lôi sao? Giống như chỉ nhẹ nhàng khựng lại một khoảng khắc nhỏ bé, lại tiếp tục đánh xuống, uy lực gần như không bị suy giảm.
Ngay khi Thiên Lôi chuẩn bị bổ thẳng vào đầu của Nguyễn Long Duy thì lúc này chợt có một chiếc lá xanh hiện ra, chắn ngang giữa người và sét. Chiếc lá hóa thành khổng lồ, tựa như một chiếc khiên chắn, bao phủ toàn bộ thành An Lộc.
Sét chạm vào chiếc lá liền lập tức bị hấp thu, đến khi nó bị hấp thu hoàn toàn mà biến mất, chiếc lá cũng biến lại về hình dạng nhỏ bé của mình, lập tức héo tàn, hóa thành tro bụi.
Trên mặt của Nguyễn Long Duy khi thấy cảnh này thì hiểu được vấn đề, cảm giác có chút may mắn, cũng có chút buồn. Nhưng chút buồn bã này cũng không làm chậm lại tốc độ suy nghĩ của hắn. Hiện tại, chỉ mới qua 1 tia Thiên Lôi mà thôi.
Ngay sau khi khi tia Thiên Lôi đầu tiên hiện ra, lại tiếp tục có một tia Thiên Lôi khác xuất hiện.
Nguyễn Long Duy giơ lên Thừa Phong Kiếm, lại tiếp tục tạo ra cuồng phong. Hiện tại, trên chân của Nguyễn Long Duy đạp lên phi kiếm, tùy thời điểm đều có thể tăng tốc di chuyển.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy tia sét đánh xuống thì lập tức cầm kiếm chỉ thẳng trời, đưa cuồng phong tiếp tục cản lại. Cuồng phong không giống lần trước mạnh mẽ lao tới, mà hóa thành từng lớp tường gió chặn lại công kích. Khi tia sét vừa xuyên qua bức tường gió cuối cùng, Nguyễn Long Duy lại giơ lên tay trái, đẩy thẳng Mộc hệ La Toàn Hoàn vào Thiên Lôi.
Lần này, đường đi của tia sét lệch đi một chút, vì vậy uy lực của Thiên Lôi gây cho Nguyễn Long Duy cũng giảm đi.
Một phần ba uy lực của Thiên Lôi đập vào người của Nguyễn Long Duy, nhiệt lượng kinh khủng thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể của hắn. Tuy nhiên, Mộc linh lực khi v·a c·hạm đã lẫn vào bên trong Thiên Lôi, được Thiên Lôi trực tiếp mang vào cơ thể, lập tức chữa trị cho mỗi tế bào bị cháy đen. Đương nhiên, cách làm này hiệu quả hơn việc di chuyển linh lực trong cơ thể rất nhiều.
Làn da trắng trẻo bây giờ đã hóa thành màu gỗ cháy đen. Áo dài của hắn cũng đã tan làm tro. Chỉ có riêng Thừa Phong Kiếm không hề nhận phải một vết xước.
Bởi vì Thiên Lôi đánh chệch hướng, thương tổn gây ra đã giảm xuống chỉ còn có ba phần. Đây là nhờ vào việc tia Thiên Lôi đầu tiên bị cuồng phong cản lại làm chệch hướng đi của các tia Thiên Lôi tiếp theo, dẫn đến uy lực của Thiên Kiếp không thể được tận dụng triệt để.
Trong khoa học gọi là hiện tượng "ribbon lightning".