Gia Châu hỏi anh, thực sự cô rất muốn, rất muốn hỏi câu này nhiều lần lắm rồi.
Nhan Dạ Khiêm vẫn nhìn thẳng vào mắt Gia Châu, muốn xem coi cô đang suy nghĩ gì.
Hôm nay cô lãnh đạm hơn bao giờ hết, Gia Châu rất nghiêm túc, cô thực sự nghiêm túc hỏi anh.
“Em muốn câu trả lời như thế nào?”. Nhan Dạ Khiêm nhếch môi nhẹ.
Gia Châu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nhan Dạ Khiêm cho thấy cô đang đợi câu trả lời.
“Theo ý anh thì câu hỏi này nên trả lời như thế nào?”. Gia Châu hỏi ngược lại anh.
Nhan Dạ Khiêm cười lạnh, Gia Châu đây là muốn thăm dò anh.
“Tại vì em là em thôi, không là gì cả”
Gia Châu im lặng. Nhan Dạ Khiêm chăm chú nhìn cô rồi nói tiếp:
“Em biết tôi thích em mà!”
“Hửm?”
Gia Châu lại im. Nhan Dạ Khiêm thấy Gia Châu không trả lời, anh kề sát lại tai cô nói:
“Thế còn em thì sao? Em có thích tôi không? Hay là em ghét tôi lắm hả?”
Gia Châu nhìn chăm chăm anh không hề bỏ lỡ nhịp nào, cô đang suy nghĩ gì đó. Nhan Dạ Khiêm hôn vào trán cô. Nụ hôn say đắm chất chứa bao nhiêu tâm trạng hơn bao giờ hết. Là anh quá hấp tấp hay là vì cơ bản là cô ghét anh?
“Gia Châu trả lời tôi”
…
“Hả” Gia Châu giật mình lắp bắp.
“Ờ tôi không có ghét anh, nhưng mà nói đến thích thì…”
“Thì sao?”. Nhan Dạ Khiêm chen lời.
“Thì tôi cũng không biết nữa, tôi thật sự không biết mình muốn cái gì nữa”
Thật buồn cười mà đúng không? Đem lòng thích người con gái đang nằm cạnh bên mà người con gái ấy lại không biết mình có tình cảm với anh không. Thử hỏi Nhan Dạ Khiêm sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?
Không cần phải hỏi nữa
“Tôi tình nguyện, tình nguyện thích em, tình nguyện chiều chuộng em nhưng nếu em muốn bỏ trốn thì cũng đừng hòng nghĩ đến”
“Cốc cốc Cốc”. Tiếng gõ cửa chen ngang lời Gia Châu định nói. Vang vọng vào trong là tiếng của Hàn Tiểu Ngọc.
“Chị Gia Châu ơi, chị dậy rồi thì xuống ăn sáng với em nhé, hôm nay em dậy trễ có gì chị xuống ăn cùng với em nè. Em đi đây chị Gia Châu xuống sau nha”
Gia Châu nói lớn ra cửa:
“Chị biết rồi, xuống ngay đây”
Gia Châu nghe tiếng Hàn Tiểu Ngọc bước xuống lầu cũng muốn xuống thật nhanh để ăn sáng.
Cô chòm người định ngồi dậy, nhưng mà hình như có cái gì đó cấn cấn.
“Nhan Dạ Khiêm anh dám ngâm cái thứ kia cả đêm”. Gia Châu trợn tròn mắt không thể tin được những gì mình đang thấy.
Nhan Dạ Khiêm nở nụ cười gian manh, vừa rút cái thứ to và dài ra khỏi huyệt đạo của cô vừa nói:
“Hic, em xem kìa hôm qua trời lạnh lắm, nó chỉ ngủ nhờ nhà em có tí thôi mà”.
Gia Châu trừng mắt nhìn anh, máu xông lên đến não, tức không thể nói nên lời, cô hét lên:
“Nhan Dạ Khiêm! Anh…anh bắn mấy lần vào trong rồi hả?”
“Hơn 5 lần, không nhớ nữa”
Gia Châu: -_- CMN! Tức chết cô rồi.
“Nhan Dạ Khiêm! Anh không mang bao mà anh dám…anh dám bắn vào trong”
Thật sự là tức chết đi được, do bên dưới sưng với đau nên cô ngủ phè cánh nhạn không biết cái quái gì luôn. Vậy mà Nhan Dạ Khiêm lại dám…! Q(`⌒´Q)
“Em thì hay rồi một câu cũng Nhan Dạ Khiêm, hai câu cũng Nhan Dạ Khiêm. Em thích gọi tên tôi vậy hả? Vậy thì ngày mai tôi cho em gọi đã luôn”. Nhan Dạ Khiêm làm bộ tức giận.
Đổi lại với người khác thì chắc tan xương nát thịt lâu rồi, ai mà dám gọi thẳng tên anh như thế.
Gia Châu mặt đỏ bực, Nhan Dạ Khiêm nói đi đâu thế hả, cô không cãi lý với anh nữa.
“Tôi…tôi không muốn nói chuyện với anh nữa”.
Cô lật đật chạy vào nhà tắm như vừa bị ma đuổi. Khoảng 15 phút sau, cô cầm một viên thuốc nhỏ nhỏ nuốt cùng với một ngụm nước vào bụng rồi thay váy đi xuống lầu.
Con ma vừa nhắc đến là Nhan Dạ Khiêm đứng khoanh tay vào cửa nhà tắm nhếch môi cười sâu xa.
[…]
Hôm nay, Gia Châu quyết định cùng Hàn Tiểu Ngọc đi thả diều trên sân thượng bởi vì thời tiết có nắng nhẹ rất đẹp.
…
“Chị Gia Châu diều bay cao quá”. Hàn Tiểu Ngọc cười tít cả mắt chạy theo con diều hình con mèo Gia Châu đang thả.
Đáng lẽ ở cái tuổi 21 thì phải nên đi học hỏi những điều mới mẻ đúng không?
Có lẽ Hàn Tiểu Ngọc thì không may cho lắm, nụ cười hồn nhiên đáng yêu đó đáng lẽ phải cất giấu ở quá khứ rồi nhưng bây giờ lại xuất hiện trên gương mặt của Tiểu Ngọc.
Gia Châu nhìn Hàn Tiểu Ngọc mê đắm một lúc, tự hứa rằng nếu như Tiểu Ngọc khỏi bệnh sẽ đưa em ấy sang Canada du học. Đó là ước mơ tuổi 17 của Hàn Tiểu Ngọc. Gia Châu nhớ in rằng năm em 17 tuổi cô 19 tuổi, em ấy từng hùng hổ nói với cô rằng mình nhất định sẽ đi du học ở Canada. Nhưng đời ai mà lường trước được những điều xấu. Cô không cần tất cả may mắn phải đến với mình chỉ mong mình có đủ năng lực, thực lực để vượt qua. Mong rằng Tiểu Ngọc sẽ sớm khỏe lại.
Song, một bên sân thượng Bách Anh và Bách Ngân đang mải mê ráp con diều hình chim cánh cụt rất xinh.
“Xem nè, con diều ráp xong rồi rất xinh đúng không”. Bách Anh đưa con diều lên cho Bách Ngân xem
“Vâng”. Bách Ngân cười cười đáp.
[…]
Cả ngày hôm nay Gia Châu đã dành tất cả thời gian để chơi với Hàn Tiểu Ngọc. Nào là chơi thả diều, bắn game, …tất cả trò chơi tuổi thơ giường như đều đã chơi qua.
Gia Châu thở hì hụi nằm ngửa xuống giường:
“Mệt chết đi được”. Miệng thì nói mệt nhưng ai đó cả ngày cười toe toét.
“Reng”
“Reng”
Gia Châu với tay lên bàn lấy điện thoại bật nút nghe.
“Alo chị nghe nè”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam thần bí:
“Khi nãy chị Vũ Hinh có việc bận nên nhờ em gửi thiệp mời cho chị rồi á, chị nhận được chưa?”
Gia Châu nhìn cái thiệp trên bàn kèm thêm một nhành Rose màu đỏ đậm rồi đáp:
“Vâng, chị nhận được rồi”
Giọng nam bên kia lại nói:
“À mà anh Khải Vu vừa đáp máy bay xuống đây nói sẽ đi cùng chị á, chị đồng ý không để em nói lại với anh ấy”
Lại là Trịnh Khải Vu!
Nghe đến cái tên này, Gia Châu lại cảm nhận được máu bên dưới đang sôi sục lên não:
“Không đi”. Gia Châu ngừng rồi nói tiếp:
“Còn nữa, em mà đi giúp anh ta lo chuyện bao đồng thì đừng có trách chị”
“Ơ…chị”
“Tút…tút…tút”. Gia Châu trực tiếp ngắt máy, đứng dậy đi thẳng vào trong phòng tắm.