Hàn Gia Châu tỉnh lại trên giường với gương mặt ngơ ngác, cô nhìn qua nhìn lại không thấy ai liền bước chân xuống đi ra. Ngoài cửa một giọng lạnh lẽo vang leo:
"Em định đi đâu ". Vừa dứt lời đã thấy Nhan Dạ Khiêm đi vào, quấn khăn màu trắng ngang lưng, tóc tai ướt mem, bù xù trông càng quyến rũ hơn.
Hàn Gia Châu quay qua thấy được cảnh này, cô nhìn Nhan Dạ Khiêm không chớp mắt. Ôi mẹ ơi, không biết anh ta lại đẹp như vậy!
Nhìn dáng vẻ chảy nước miếng của cô. Nhan Dạ Khiêm bật cười nhỏ từ trong cuống họng:
"Ha, tôi đẹp trai nên em nhìn đến ngây ngốc lun à"
Được nhắc nhở Gia Châu mới kịp hoàn hồn trở lại, lắp bắp nói:
"Tôi, tôi..ờ thì anh đẹp trai thiệt nhưng mà có cái hơi vô liêm sỉ "
Nhan Dạ Khiêm nhìn cô cau mày nói:
"Lập lại lần nữa nào "
Hàn Gia Châu không chút suy nghĩ nói tiếp
"Tôi nói anh vô liêm sỉ "
Nhan Dạ Khiêm nhìn chằm chằm cô không đáp. Hàn Gia Châu thấy sắc mặt anh thay đổi liền đánh trống lảng:
"À quên, Lạc Y đâu rồi, tôi chỉ nhớ mình né được đạn còn sau đó thì quên hết rồi hm"
Nhan Dạ Khiêm cao giọng nói:
"Có người đưa cô ấy về rồi "
Hàn Gia Châu ngạc nhiên hỏi:
"Là ai vậy, có thể cho tôi biết được không?"
Nhan Dạ Khiêm nói tiếp:
"Tôi không có nghĩa vụ phải cho em biết"
Hàn Gia Châu ngáp dài nói:
"Không nói thì thôi, lát tôi tự tìm, Lạc Y không ngu tới nỗi bị bắt cóc đâu ha"
Cô đưa tay lên xoa xoa hai bên trán rồi đưa mắt liếc Nhan Dạ Khiêm đang ngồi coi tài liệu, nghi ngờ hỏi:
"Có phải anh lúc đó theo dõi tôi không?"
"Phải"
"Thế anh có nghe tên mập kia nói gì không?"
"Có"
"Anh nghe được gì vậy?". Hỏi đến đây Gia Châu đã thoáng toát mồ hôi. CMN xong rồi thân phận bại lộ rồi.
Nhan Dạ Khiêm biết cô lo sợ điều gì nhưng vẫn nghiêm giọng nói thật:
"Em là Kim Chủ SPA à"
Hàn Gia Châu muốn vỡ oa khi nghe được câu trả lời mang đầy nghi vấn này:
"Nếu tôi nói phải thì sao, anh có phải sẽ công bố ra không?"
Anh nhìn cô với ánh mắt không đoán được tâm tư:
"Em nghĩ sao?"
Hàn Gia Châu hít một hơi rồi dứt khoát nói:
"Tôi không nghĩ gì cả, nếu anh làm như vậy tôi sẽ không cầu xin anh và đương nhiên tôi sẽ không bị anh uy hiếp"
Anh không đáp lại, cô cũng không lên tiếng rồi đắp chăn ngủ tiếp, cả căn phòng yên ắng nhưng rất lạnh lẽo.
..._____________________...
Bên kia gian phòng rộng lớn, Ninh Lạc Y nhìn người đàn ông bên cạnh hét lên:
"Anh, anh là ai thế"
Cô vừa nói vừa kiểm tra quần áo thì thấy nó đã bị đổi thành áo ngủ hai dây. Cô hỏi người đàn ông bên cạnh:
"Chúng ta đã xảy ra chuyện gì rồi".
Phong Đình Ngạn vừa mới mở mắt liền bị hỏi hai câu, anh ngả ngớn đáp:
"Chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, em la cái gì"
Ninh Lạc Y nghe xong như bị văng lên chín tầng mây. Cô cố gắng nhớ lại chuyện vừa nãy, nhưng chỉ nhớ được khúc cô và Châu Châu né đạn thôi.
"Không thể nào...".Cô nhìn rõ gương mặt của Phong Đình Ngạn rồi ngạc nhiên nói tiếp:
"Anh là người hôm qua đỡ tôi đây mà, sau anh lại ở đây thế, không lẽ.....". Không lẽ hắn cố ý tiếp cận mình hả trời!
Phong Đình Ngạn cười cười rồi đáp:
"Em nghĩ thế nào là thế đó"
Lạc Y liếc hắn rồi nói:
"Anh cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi đi tìm một người đây". Cô vừa chạy ra cửa thì Phong Đình Ngạn quát:
"Đứng lại, em xem như chưa có gì xảy ra nhưng tôi thì có"
Lạc Y ung dung quay lại nói:
"Anh muốn gì thì cứ nói thẳng, nhìn bộ dạng của anh chắc cũng không nghèo gì mấy ".
Thật ra là hôm qua có xảy ra chuyện gì đâu. CMN anh còn chưa làm gì thì cô đã ngủ mất tiêu lun.
"Chờ tôi suy nghĩ 2 phút ". Nói rồi anh lấy điện thoại ra nhắn vài dòng cho người anh em chí cốt
[Phong Đình Ngạn: Cậu nói với Hàn Gia Châu gì đó là tôi sẽ đưa Lạc Y đi một thời gian, nói cô ấy không cần tìm]
[Nhan Dạ Khiêm: Nghĩ kĩ rồi phải không?]
[Phong Đình Ngạn: Không cần phải nghĩ, ngay từ đầu la vậy]
[Nhan Dạ Khiêm: Ok cậu tự lo liệu đi]
Phong Đình Ngạn thả icon ngón tay cái cho Nhan Dạ Khiêm rồi nhếch mép nhìn cô gái đang khoanh tay lộ ra cặp đùi trắng nõn trước mặt:
"Lại đây rồi tôi nói cho em nghe"
***
Mọi chuyện tiếp theo đều diễn ra theo sự sắp đặt của Phong Đình Ngạn. Ninh Lạc Y thì chắc là bị ép phải nghe theo rồi vì cô đâu biết người này đã từng là người thầm thương trộm nhớ của cô rất lâu khi còn nhỏ.
..._______________...
[8h sáng tại thành phố Anh]
Trong căn phòng lớn, Hàn Gia Châu mở mắt ra nhìn say mê người đàn ông đang ôm mình rồi đưa tay vuốt lông mày hắn. Anh ta đẹp thật, tiếc là không dành cho mình. Không biết anh ta còn có thân phận bí ẩn nào nhỉ?. Hàng loạt suy nghĩ chạy trong đầu Gia Châu.
Hàn Gia Châu tuy rất thân thiện nhưng cô chỉ dám bỏ hết vỏ bọc để nói chuyện với cha mẹ hoặc là đám bạn thân thôi. Thế giới này khắc nghiệt lắm, nên cô phải trở nên độc đoán thì mới bảo vệ được bản thân và mọi người cô yêu quý.
Hàn Gia Châu là một người rất quyến rũ nhưng cô có một khuyết điểm là rất dễ mềm lòng vậy nên cô có rất nhiều điểm yếu quanh mình. Cô luôn suy nghĩ chu toàn cho người khác rồi mới nghỉ đến mình. Cô cho rằng mình không nên yêu ai để giảm bớt điểm yếu lại.
Mải mê suy nghĩ, đến lúc nhìn lại cô giật mình thấy Nhan Dạ Khiêm đã tỉnh lại lúc nào không hay. Anh đang nhìn cô chằm chằm.
"Em sờ đã chưa"
"Tôi..".Cô bị phát hiện không biết nên nói thế nào.
"Giờ đến tôi 'sờ' em".Nhan Dạ Khiêm cười nham hiểm rồi đặt một nụ hôn ấm áp vào môi Gia Châu.
"Um...um".Hàn Gia Châu bị hôn bất ngờ nên ngây ngốc kêu lên.
Nhan Dạ Khiêm hôn một lúc cảm thấy đã rồi mới dứt ra kéo theo sợi chỉ trắng trong truyền thuyết từ miệng cô ra.
Cô thở hổn hển rồi quay qua hỏi anh:
"Anh có biết Lạc Y ở đâu không ".Từ lúc bị anh ôm về đây cô đã hỏi anh câu này hai lần.
"Lạc Y đi rồi"
Gia Châu:"?????"
"Anh nói rõ đi rốt cuộc là đi đâu?".Cô sốt ruột vừa nói vừa bật người dậy
"Em không cần phải biết "
"Anh hôn tôi cũng hôn rồi, bây giờ hỏi có một câu anh cũng không cho tôi biết là sao".Cô giường như mất đi vẻ bình tĩnh khi nghe tin tức về Lạc Y. Cô vung chăn ra rồi thông báo cho Nhan Dạ Khiêm:
"Tôi đi đây, anh không có tư cách để giữ tôi lại, anh nên để mục đích của anh cho người khác, tôi đây không có nhu cầu ok?"
"Với lại anh đừng có ra vẻ ta đây nữa, anh còn không bằng một góc của cái tên Tang Dịch gì đó "
Nhan Dạ Khiêm sắc mặt lạnh lẽo đi lại ngay cửa, áp sát cô vào:
"Tôi lấy tư cách là Vương Tước William Filex để giữ em lại đấy "
"Em còn không im nữa thì đừng có trách tôi mạnh tay, có phải lâu ngày chưa bị ăn đòn nên em chán sống đúng không? "
...---------- Hết Chương 11-----------...
Cảm ơn các độc giả đã ghé thăm tác phẩm của mình nha. Giới thiệu chương sau có [H+]