Chiêu Vũ cùng ông Tô đưa mẹ cô về quê năm ngày mới trở lên. Lúc bà ấy qua đời, ông ngoại muốn đem về nhà nằm cạnh bà ngoại để cùng chăm lo hương khói, nhưng cô không chịu vì muốn ở gần bên mẹ.
Giờ đây thì hoàn cảnh bắt buộc, cô không còn sự lựa chọn.
Lúc đầu Chiêu Vũ muốn bảo lưu kết quả học tập một năm, sau đó tìm việc làm kiếm tiền để học lại nhưng ông Tô nhất quyết không đồng ý, bảo sẽ lo cho cô tới khi tốt nghiệp và có việc làm ổn định.
Ông ấy quá kiên quyết và rồi cô cũng nghe theo sắp xếp, thế nhưng Chiêu Vũ dọn đến sống cùng bạn học chứ không muốn chạm mặt hai người cô hận mỗi ngày.
“Chiêu Vũ, nhà cậu xảy ra chuyện gì sao?”
Chiêu Vũ buồn bã thê lương gật đầu, nhìn hai người Chu Khả và Ôn Diệp, lên tiếng trả lời: “Phải, nhưng mà mình khó nói lắm.”
Cả hai lo lắng nhìn nhau, nhưng rồi thấy sắc mặt đau buồn ủy mị lẫn đôi mắt đỏ hoe sưng húp của Chiêu Vũ nên hiểu chuyện không gặng hỏi thêm nữa, mỉm cười nói: “Cậu đến sống cùng tụi mình thì quá vui luôn ấy.”
Cốc cốc cốc.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Chu Khả ngồi gần nên đứng dậy mở ra, trước mắt cô ấy là một người phụ nữ trung niên xa lạ.
“Cô tìm ai ạ?”
“Tôi tìm cô An Đình Chiêu Vũ.”
Chiêu Vũ vô cùng bất ngờ khi nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức bước ra, lên tiếng: “Thím Dao!”
“Cô Vũ!”
“Sao thím biết con ở đây?”
Thím Dao mỉm cười hiền lành, trả lời: “Muốn biết thì sẽ có cách thôi.”
“Thím vào trong đi ạ!”
Ôn Diệp đứng lên lễ phép gật đầu và mời bà ấy ngồi xuống sofa, lúc này Chiêu Vũ vào trong rót nước, tranh thủ thời cơ Thím Dao lập tức lấy trong túi xách một tờ giấy, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi nhờ hai cô việc này, nếu Chiêu Vũ xảy ra chuyện gì, phiền gọi vào số điện thoại này thông báo, được không?”
Thím Dao và chú Minh không có con cái, nên từ lâu xem Chiêu Vũ như con gái ruột mà yêu thương, điều này Phùng Hựu Đông không hề căn dặn, là do bà tự ý làm vậy.
“Dạ được ạ!”
“Hai cô đừng nói cho Chiêu Vũ biết nhé?”
Chu Khả lẫn Ôn Diệp cùng nhau gật đầu, khi thấy Chiêu Vũ bước ra lập tức giấu giếm sau lưng, và cả hai xin phép vào phòng để họ nói chuyện.
“Thím uống trà ạ.”
Thím Dao mỉm cười nhận lấy, chậm rãi đưa lên miệng thưởng thức, sau đó lên tiếng: “Tôi có đem quần áo lẫn sách vỡ của cô đến, còn đây là tấm thẻ ngân hàng.”
Chiêu Vũ xua tay không nhận, nói: “Thím, sách vỡ con nhận, nhưng những thứ khác thì không ạ, nó chẳng phải của con.”
Đôi mắt tiếp tục ngân ngấn ánh nước, suốt mấy ngày liên tục Chiêu Vũ khóc nhiều hơn số lần ăn cơm.
Cô thấy mình thật mạnh mẽ khi còn ngồi đây.
“Cô đã không nhận, tôi không ép nữa, nhưng có một chuyện quan trọng tôi muốn nói với cô.”
Ánh mắt thím Dao chăm chú nhìn cô, từ tốn cất giọng: “Phải kể về hơn mười bảy năm về trước, thiếu gia nhà tôi gặp một cô gái…”
Từng chuyện, từng chuyện thím Dao biết đều kể hết cho Chiêu Vũ, nhưng bà ấy không kèm họ tên cô gái, như muốn cô tự nhận ra người đó là mình.
Càng nghe cô càng mông lung, đến đoạn “mẹ cô gái đó mắc bệnh hiểm nghèo nhưng không đủ điều kiện chữa trị, cậu ấy không muốn ra mặt nên đã âm thầm giúp đỡ…” thì vỡ lẽ mọi chuyện.
Nước mắt lộp bộp rơi xuống liên tiếp từng giọt theo từng câu chữ, đau như ai xé nát tim gan.
Rốt cuộc cô bị làm sao thế, cô đã từng ganh tỵ với chính mình.
Thì ra không phải gần bảy năm trước, mà phải là hơn mười bảy năm trước, tại sao thời gian lâu như thế hắn không nói với cô?
Lúc này, cô thực sự rất đau lòng và thấy tội lỗi tột cùng!
“Cô Vũ, cô biết người con gái đó là ai không?”
“Thím Dao, con phải làm sao đây?”
Chiêu Vũ òa khóc nức nở, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, dúi vào lòng thím Dao yếu đuối như con gái và mẹ ruột.
Cô tất nhiên là yêu, nhưng bản thân đã không còn xứng đáng với tình cảm bao la đó, mỗi lúc cô càng hận bà Thẩm Lan và Tô Đan lẫn cả Lục Trác nhiều hơn.
“Con yêu anh ấy, nhưng mà…thím ơi… huhu.”
Thím Dao đâu hay biết nỗi niềm trong lòng Chiêu Vũ, lên tiếng thuyết phục: “Vậy thì cô tìm gặp giãi bày, chỉ cần cô nói yêu cậu ấy, tôi tin chuyện gì cũng có thể bỏ qua.”
Chiêu Vũ một mình lang thang trên đường khuya giữa đêm đông giá rét khắc nghiệt, cơ thể mặc không đủ dày để đối đầu với thời tiết, đôi chân cứ thế nặng nhọc lê từng bước trở về biệt thự.
Lúc này, đôi mắt vô hồn nhìn lên, thẳng vào phòng ngủ của cả hai, nước mắt lập tức tuôn trào hai hàng, bàn tay vuốt ve lắc tay Phùng Hựu Đông đã tặng cho cô.
Sau đó, Chiêu Vũ bỗng dưng ngồi thụp xuống lề đường yếu đuối, gục mặt vào đầu gối, bờ vai mảnh khảnh run rẩy đủ để nhận ra cô đang khóc và rất nhiều.
Phùng Hựu Đông hắn có thể bỏ qua, nhưng tâm trí cô luôn nhớ về chuyện đó… cô không thể quên…