Ta trải qua trăm đắng ngàn cay, sợ c.h.ế.t khiếp chạy về Bất Chu sơn, kinh hoảng nói cho sư huynh biết chuyện gì đã xảy ra.
Quần Ngọc đang rót rượu, thấy ta long đong vất vả cả người đầy m.á.u chạy về, hắn ta giật cả mình.
Thùng rượu mất thăng bằng ngã trên mặt đất, chất lỏng trong suốt thấm vào trong đất, mùi thơm tản ra, ta hít một hơi thật sâu.
Quần Ngọc đau đầu đỡ trán, hắn ta nói:
“Lúc trước không nên đồng ý cho ngươi ra ngoài.”
“Đừng mà!”
Ta nâng thùng rượu đã đổ lên, lắc lắc, còn chưa tới một nửa.
Ta rót cho mình một chén lớn, uống cạn từng chút một, lúc này mới ngồi xuống thở dốc.
“Ta có biết mấy con cổ trùng đó là do hắn nuôi đâu, người không biết vô tội nha.”
Ta uất ức lên án.
“Dao Đài, ngươi biết Thương Quan là ai không?”
“Người của Vạn Cương môn, sao vậy?”
Ta chuẩn bị lát nữa về phòng ngủ ba ngày ba đêm, thần kinh căng thẳng bấy lâu chậm rãi phản ứng:
“Sư huynh nói đúng, thật sự đừng chọc tới thiếu niên Miêu Cương, bụng dạ hẹp hòi như vậy, lòng dạ còn nhỏ hơn cây kim.”
“Hắn là thiếu chủ của Vạn Cương môn.”
Quần Ngọc thở dài một hơi, không muốn để ý đến ta nữa.
“Gì? Hả?”
Cái bát trong tay ta rơi xuống bàn đá, phát ra tiếng “loảng xoảng”.
“Vậy… Ta có thể thoát khỏi tay hắn, chẳng phải là chứng minh công phu mèo cào này của ta cũng được đi?”
Vẻ mặt ta dè dặt nhìn sư huynh, định cười một chút để hòa hoãn không khí, hy vọng có thể nhận được chút an ủi từ hắn ta.
Nhưng hắn ta cười còn khó coi hơn cả ta.
“Dao Đài, Bất Chu sơn chỉ có hai chúng ta.”
“Hửm?” Ta không hiểu ý của hắn ta.
“Nếu ngày nào đó Vạn Cương môn đánh tới, truyền thừa của sư phụ sẽ bị đứt đoạn.”
Ta và hắn ta trừng mắt nhìn nhau.
“Bà cô ơi ta van xin ngươi, cút mau đi! Để lại cho Bất Chu sơn một con đường sống đi!”
“Nếu không sư phụ dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt!”
Ta bĩu môi.
Chậc, thật không ngờ, ngày đầu tiên vừa trốn về Bất Chu sơn, sư huynh nhát như chuột của ta đã muốn đuổi ta đi.
Cũng không trách hắn ta được, khi còn bé hắn ta bị bọn buôn người bắt trói, suýt chút nữa bị bán đến lầu xanh, là sư phụ cứu hắn ta.
Điều này dẫn đến việc hắn ta tràn đầy sợ hãi đối với thế giới bên ngoài, có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa.
Giống như lão đạo sĩ thanh tu đạo quán.
Bây giờ có ta và thù hận vừa gây ra với Thương Quan ở đây, sự tồn tại của Bất Chu sơn càng tràn ngập nguy hiểm hơn.
Vạn Cương môn là môn phái lớn nhất của Miêu Cương, đệ tử trong môn hành tẩu giang hồ đều là người bụng dạ nham hiểm, có thù tất báo, dùng cổ độc bám vào người, rất khó chơi.
Trong đó, thiếu chủ Vạn Cương môn là thủ lĩnh của thế hệ thanh niên trong môn, võ nghệ cao cường, cổ thuật xuất chúng.
A, phải làm sao mới được đây.
Ta còn một chuyện nữa vẫn chưa dám nói cho sư huynh.
Ta sợ dọa hắn ta ngất quá.
Ta đã lột y phục của Thương Quan, còn đạp hắn xuống sông.
Đó là sau khi ta ăn trùng của Thương Quan, năm thứ hai ta chạy trốn ngàn dặm.
Trên đường đi ta gặp một tửu quán, rượu ngon do bà chủ ủ thơm lừng mười dặm.
Đối với ta mà nói thì sức hấp dẫn của nó vô cùng to lớn.
Đời người nếu không có rượu ngon làm bạn, c.h.ế.t có gì đáng sợ.
Ta ngồi xuống cạnh cửa sổ, bên ngoài là sông dài cuồn cuộn, mặt nước và bầu trời ngày thu như kéo dài vô tận.
Cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, nếu có thêm mỹ nhân tiếp khách mà không có phiền nhiễu của thế tục, vậy cũng thật sự là thiên đường ở trần gian.
Đang lúc ta đang uống thỏa thích, một nam tử áo đen ngồi xuống ở bàn đối diện.
Hắn đeo mặt nạ, dáng người cao ngất, vai rộng eo nhỏ.
Cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt của ta nhìn hắn chăm chú, quan sát từ trên xuống dưới, vô cùng càn rỡ.
“Cô nương nhìn đủ chưa?”
Một giọng nói rất quen thuộc.
Đầu ta như bị búa sắt đập mạnh.
Ong!
Chết rồi!
Sao Thương Quan lại ở đây!
Thoáng cái đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Ôi, còn ngàn vạn rượu ngon trên thiên hạ, ta không muốn c.h.ế.t ở đây đâu.
Vì mạng sống, ta bỗng nhiên đứng dậy, hét lên một tiếng thảm thiết.
Mọi người trong tửu quán đều bị thu hút, nhìn về phía chúng ta.
Ta nhào vào người Thương Quan, suýt chút nữa đẩy hắn cùng ghế ngã trên mặt đất.
Chuyện xảy ra đột ngột, dĩ nhiên hắn không tránh kịp.
Ta đỏ mắt, lớn tiếng lên án, huyết lệ tụ lại:
“Tướng công!”
Cơ thể hắn cứng đờ, lập tức muốn lấy cái gì đó từ trong vạt áo ra.
Ta thầm nghĩ không ổn, “roẹt” một tiếng xé rách vạt áo của hắn, một chiếc bình nhỏ lẻ loi rơi xuống, đồng thời la to:
“Tên nam nhân phụ tình này, bỏ tân nương mới gả trong nhà, đi ra ngoài lêu lỏng với hồ mị tử!”
Ta vừa la vừa lôi kéo y phục của hắn, còn dùng nắm đ.ấ.m nện hắn, giống như một phụ nhân tâm thần đáng thương.
Ngực hắn hoàn toàn bại lộ trong không khí, nếu trong tay ta cầm kiếm, g.i.ế.c hắn không phải là chuyện khó.
“Ngươi!”
Xuyên qua mặt nạ, ta nhìn thấy sự bối rối trong mắt hắn, nhưng nhiều hơn cả là sát khí cuồn cuộn.
Ha, ta thật sự không bị dọa đâu!
“Ta muốn xem xem, hồ ly tinh Nam Cương để lại dấu vết gì trên người ngươi!”
Tiếng la khóc của ta vang vọng khắp tửu quán.
Ta đang uy h.i.ế.p hắn, nếu hắn g.i.ế.c ta ở đây, ta cam đoan rằng trước khi tắt thở, sẽ tuyên bố thân phận của hắn cho mọi người.
Tiếng tăm của Vạn Cương môn trong giang hồ không tính là quá tốt, nếu người trong môn công khai g.i.ế.c người ở bên ngoài thì chính là hành vi của Ma giáo, người người phải diệt trừ.
“Được! Nhìn xem, nhìn xem, dấu vết hồ mị tử này để lại rõ ràng như thế!”
“Tướng công, chàng còn dám chối cãi sao? Hả?”
Lúc trước, khi hắn đuổi g.i.ế.c ta thì bị ta c.h.é.m ngược lại một đao ở ngực, lúc này chỉ còn lại vết đỏ nhợt nhạt, quả thật giống như bị móng tay nữ nhân cào lên.
Ta khóc đứt ruột nát gan, như chịu uất ức cực kỳ lớn.
Ánh mắt các tửu khách nhìn hắn cũng biến đổi, tràn ngập khinh bỉ.
Thương Quan không thể nhịn được nữa, muốn rút kiếm đ.â.m c.h.ế.t ta.
Ta dùng hết toàn lực bắt lấy chuôi kiếm của hắn, đầu ngón tay phiếm xanh, sắc mặt tái nhợt, lúc này ta đã dùng mười phần mười nội lực.
“Tướng công đã bất nghĩa như vậy! Thiếp thân còn sống cũng không còn ý nghĩa gì!”
Ta cười điên cuồng, nước mắt thấm ướt quần áo.
“Không bằng cùng tướng công đồng quy vu tận!”
Ta nhanh chóng mang theo hắn rồi đ.â.m về phía cửa sổ, mọi người sau lưng hung hăng vỗ một cái vào n.g.ự.c hắn.
Sắp rơi vào trong nước, ta từ trên người hắn mượn lực đạp một cái, vô cùng may mắn là khinh công của ta còn chưa nát, bay về tới bên bờ.
Mà Thương Quan đã bị ta đạp xuống sông.
Ta gấp rút chạy thoát thân.
Để lại tửu khách đưa mắt nhìn nhau, cùng với thiếu chủ Vạn Cương môn ở trong nước, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
Ai bảo hắn vì một chén trùng mà đuổi g.i.ế.c ta?
Mặc dù ta không đánh lại hắn, nhưng bản lĩnh chạy trốn không phải để trưng cho đẹp.
Khi còn nhỏ, sư phụ ta từng dạy rằng, thứ quý giá nhất trong đời người là rượu và mạng sống.