Diệp Tang Dư vừa trả điện thoại lại cho mẹ kế thì anh trai về.
Diệp Tây Tồn nhìn chiếc điện thoại đó một cái, trước mặt nên không nói gì nhiều.
“Chuyện Diệp Thước gia nhập Công nghệ Thịnh Thời bàn bạc xong rồi?” Diệp Hoài Chi hỏi con trai cả.
“Vâng.”
“Về cũng tốt.”
Diệp Hoài Chi cũng không bình luận nhiều, vốn dĩ muốn con trai út vào làm trong công ty nhà mình, bất lực không đứa nào chịu nghe lời, cứ làm theo ý mình. Không quản được, ông cũng lười nói nhiều.
Diệp Tang Dư không chịu nổi việc ở lại phòng khách dù chỉ là một phút, quay đầu đi lên lầu.
Anh trai vì Thời Miểu mà l y hôn, em trai vì Thời Miểu mới về nước, lúc nào bọn họ cũng nôn nóng lấy lòng Thời Miểu.
Quay lại phòng, không mở đèn, rúc vào trong sô pha không muốn nhúc nhích.
“Tang Dư?”
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng anh trai từ ngoài cửa truyền đến.
Diệp Tang Dư không để ý, nói chuyện không vừa ý nói thêm cũng vô nghĩa.
“Tang Dư!”
“Cái gì!”
Hai ngày nay Diệp Tang Dư đã chịu đủ thỉnh thoảng anh lại nổi giận.
“Anh vào đây.”
Đợi khoảng một phút Diệp Tây Tồn đẩy cửa đi vào, tiện tay mở đèn lên.
Diệp Tang Dư dựa vào lưng ghế sô pha, đầu ngón tay không tập trung quấn lấy tà váy, mí mắt không thèm nhấc lên.
Diệp Tây Tồn giơ tay ra sau đóng cửa lại, nhìn chằm chằm cô ta: “Em tìm Thời Miểu nói gì?”
Diệp Tang Dư cười khẩy: “Nhanh như vậy đã mách lẻo với anh rồi?”
“Cô ấy không phải em.”
Cuối cùng Diệp Tang Dư cũng quay đầu lại, tức đến mức ngực phập phồng, trừng mắt nhìn anh trai.
Diệp Tây Tồn giải thích: “Em lấy điện thoại của mẹ, không thể nào sẽ liên lạc với bạn của mẹ.”
Diệp Tang Dư không thể nào chịu được giọng nói chuyện như này của anh trai, cô ta cũng đâu lén lút gọi cho Thời Miểu, không có gì cần phải giấu giếm: “Khó khăn lắm cô ta mới trèo lên được Mẫn Đình, em muốn cô ta sống tốt cuộc sống của mình. Sao nào, chuyện này anh cũng muốn quản à?”
Diệp Tây Tồn hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không phải em muốn biết vì sao anh thà l y hôn cũng không muốn tiếp tục với Thiệu Tư Văn sao?”
Diệp Tang Dư không lên tiếng, im lặng nhìn anh trai.
Lúc này nội tâm cô ta đang đấu tranh dữ dội, nói thật đột nhiên cô ta không muốn biết bởi vì sẽ nghe được anh trai thành thật nói mình thích Thời Miểu.
Tối đó cô ta đến tứ hợp viện tìm anh trai đối chất, sự để ý của anh trai đối với Thời Miểu vượt qua những gì cô ta tưởng tượng.
Cô ta thà cho rằng một mình mình ảo giác, thà rằng tiếp tục sống trong mơ hồ.
Diệp Tây Tồn: “Có một người em gái có thể làm đủ trò như em, anh suy nghĩ rất lâu, vẫn nên quyết định l y hôn, không làm chậm trễ cô ấy.”
“Diệp Tây Tồn!”
Diệp Tang Dư tức phát điên, từ sô pha ngồi dậy cầm một cái gối ôm ném qua.
Cách xa, gối ôm rơi xuống chân Diệp Tây Tồn.
“Anh nói cho rõ, em làm khổ gì anh! Từ lúc hai người kết hôn đến bây giờ tổng cộng mới đến nhà anh hai lần, lần đầu tiên là hôm đám cưới, sau đó hai ngày trước mang đồ qua cho hai người!”
“Không nói em làm khổ anh, mà là bản thân em thích làm đủ trò, còn bắt tất cả mọi người phải thuận theo em. Bố nói em mấy câu, em xem em tự làm khổ chính mình, nửa đêm còn phải đi cấp cứu.”
Diệp Tây Tồn cúi người, nhặt gối ôm ở trên thảm lên.
“Trên bàn cơm nếu có ai nói điều gì không hợp ý em, em sẽ lập tức tỏ thái độ. Thiệu Tư Văn vừa mới gả vào, hai người vẫn chưa có mâu thuẫn lớn, nhưng trong một gia đình làm gì có chuyện không có mâu thuẫn chứ.”
“Tối sinh nhật em không phải Tư Văn có xã giao, cô ấy ở nhà, kêu mệt lười qua đó. Cô ấy dặn anh, nếu như em hỏi cứ nói thật, nói cô ấy mệt ở nhà nghỉ ngơi. Là anh không muốn làm em mất hứng, bao biện nói dối.”
Diệp Tang Dư tức giận đặt mông ngồi xuống, không thể nào nuốt nổi cục tức này, lại lấy một cái gối ôm khác ném về phía anh trai.
“Tính em nóng nảy, em có thể làm đủ trò, ông bà nội ông bà ngoại sẵn sàng chiều theo em, bố cũng sẵn lòng chiều em!”
Diệp Tây Tồn nói: “Còn có anh.”
Anh ấy nhặt một cái gối ôm khác lên, “Anh là anh em, cho dù em có tệ như nào vẫn là em gái anh, không thể nào thay đổi được quan hệ huyết thống này. Nhưng Tang Dư, người khác không có nghĩa vụ này.”
Dừng lại mấy giây.
“Em không cần lo lắng Thời Miểu sẽ chủ động liên lạc với anh, cũng không cần lo lắng anh sẽ đi tìm Thời Miểu. Anh hy vọng cô ấy có thể sống tốt hơn bất cứ người nào khác.”
Anh ấy đặt hai cái gối gọn gàng lên ghế sô pha, thuận thế ngồi xuống.
Tối nay Diệp Tang Dư bị tổn thương mạnh mẽ, không muốn nhìn thấy anh, hạ lệnh đuổi khách: “Nên đi đâu thì đi đi!”
Diệp Tây Tồn lấy điện thoại ra, mở email xử lý công việc, nói: “Tối nay anh ở đây, có gì tức giận tìm anh xả, đừng trút giận lên người vô tội.”
“…..”
Diệp Tang Dư tức rơi nước mắt.
Lúc này ở dưới phòng khách, Triệu Mạch Nhân hoảng loạn. Gửi tin nhắn cho con gái không thể nào gửi được, chỉ hiển thị một dấu chấm than đỏ chói nhìn mà hoảng.
Lại gọi điện thoại, từ đầu đến cuối không có ai nghe, có lẽ số điện thoại đã bị thêm vào danh sách đen.
Không còn cách nào khác bà chỉ đành gọi điện cho Thời Ôn Lễ.
Trong nhà cũ, Thời Ôn Lễ đang ở trong phòng bếp nấu cơm, điện thoại ở trên kệ rung. Nhận được điện thoại của mẹ cũng không bất ngờ lắm.
“Ôn Lễ, Miểu Miểu ở cùng con không?”
“Có ạ. Con bé đang ở phòng khách chơi điện thoại, con đang nấu cơm, mẹ có chuyện gì cứ gọi thẳng cho con bé.”
Em gái cụ thể đang làm gì anh cũng không rõ. Vừa rồi đang cắm hoa, trên đường về em gái mua một bó hoa.
Triệu Mạch Nhân im lặng một lúc: “Tang Dư dùng điện thoại của mẹ gọi cho Miểu Miểu, vừa rồi mẹ mới phát hiện Miểu Miểu đã kéo mẹ vào danh sách đen. Con đưa điện thoại cho con bé đi, mẹ hỏi con bé xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Ôn Lễ coi như đã biết vì sao lúc anh mua xong khoai lang nướng quay lại em gái lại cố gắng tươi cười. Dù sao cũng sẽ không phải bởi vì Mẫn Đình, người như Mẫn Đình sẽ không để em gái chịu một chút không vui nào trước ngày cưới.
Anh nghĩ có lẽ liên quan đến bố, cũng có thể là mẹ, không thể nào ngờ được Diệp Tang Dư lấy điện thoại của mẹ tìm em gái.
Dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, nếu như chuyện tốt em gái sẽ không kéo vào danh sách đen.
Thời Ôn Lễ: “Mẹ hỏi Diệp Tang Dư không phải càng tiện hơn sao?”
Triệu Mạch Nhân nghẹn lời.
Thời Ôn Lễ: “Hỏi hay không hỏi đều như nhau, Miểu Miểu sẽ không nóng vội mà chặn ai đấy.”
“Con bé và Tang Dư… cũng có thể vừa rồi con bé tức quá.”
Thời Ôn Lễ không muốn giải thích nhiều: “Mẹ, con đang xào rau, không nói nữa.”
Cúp điện thoại, anh đổ những thứ khác vào trong nồi, tiếp tục xào.
Món ăn vừa mới nấu xong, Thời Ôn Lễ tạm thời tắt bếp, cầm lấy điện thoại. Anh và mẹ còn có cả em gái có một nhóm chat ba người, thật ra cũng không tính là nhóm gia đình, nhấn vào giải tán xóa nhóm và lịch sử nói chuyện.
Bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xào món khác.
Chưa đến một tiếng, hai món mặn một món chay và một món canh đã được bày trên bàn ăn.
Thời Miểu rửa tay ngồi xuống, đã cắm xong toàn bộ hoa mua về. Cắm cũng bình thường, miễn cưỡng nhìn được.
“Mẹ gọi điện thoại cho anh sao?” Cô gắp một miếng bí ngô bỏ vào miệng, anh trai giải tán nhóm gia đình ba người, cô đoán được chuyện gì xảy ra.
Thời Ôn Lễ ngồi xuống đối diện em gái: “Ừ.”
“Mâu thuẫn giữa em và Diệp Tang Dư bùng nổ là bởi vì em thích Diệp Tây Tồn.”
“Anh nhìn ra được.”
“…..” Thời Miểu cười, “Rõ ràng vậy sao?”
Cô gắp một miếng đậu Hà Lan, nhai chậm rãi. Hồi tưởng lại trong những năm qua có phải cô để lộ cảm xúc yêu thầm ở trước mặt anh trai hay không.
Thời Ôn Lễ chỉ nói: “Thích không phải rất bình thường à.”
Thời Miểu tưởng anh trai sẽ không hiểu, giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh.” Dù sao cô và Diệp Tây Tồn cũng là quan hệ anh em, thích anh ấy cũng không được tính là chuyện bình thường. Nhưng những ngày đó thật sự rất ấm áp, vậy nên bất cứ lúc nào cô cũng hy vọng anh ấy sống thật hạnh phúc.
Không biết Diệp Tang Dư chịu phải kích thích gì, đến tìm cô trút giận.
Đang ăn, tiếng giày cao gót cộp cộp vội vã từ bên cầu thang truyền đến, cách cửa vẫn nghe thấy rất rõ.
Đột nhiên tiếng đó im lặng, chuông cửa nhà vang lên.
“Anh đi mở cửa.” Thời Ôn Lễ bỏ đũa xuống.
Biết là ai, sau khi mở cửa quay người quay lại phòng bếp ăn cơm.
Triệu Mạch Nhân thay dép đi vào, đi lên lầu quá vội hơi thở không ổn định, bình tĩnh lại một lúc bà ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách.
Nhà cũ thiết kế chật chội, khoảng cách giữa bàn ăn và ghế sô pha chưa đến một mét.
Triệu Mạch Nhân nhìn hai anh em đang ăn bí ngô trước bàn ăn, giống như đang nhìn lại hai đứa lúc còn nhỏ. Khi đó đón Ôn Lễ từ nhà trẻ về nhà, làm xong cơm sẽ để hai đứa ăn trước, bà đợi Thời Kiến Khâm tăng ca xong về.
Thời Miểu thích ăn bí ngô hầm, cách ngày bà lại làm một lần.
Hai anh em đều thích ăn sườn non xào hành, đã từng là món tủ của bà.
Đã lâu không xuống bếp, hơn hai mươi năm trôi qua, đã quên mất làm làm như nào từ lau.
“Có muốn uống canh nữa không?” Thời Ôn Lễ hỏi em gái.
Canh trong bát của Thời Miểu vẫn chưa uống xong, “Thêm một thìa nữa ạ.”
“Ngày mai anh làm tiếp nhé.” Cô chỉ vào đĩa sườn trống không trên bàn.
Thời Ôn Lễ cười: “Ngày mai làm hai đĩa, cho em một mình một đĩa.”
Triệu Mạch Nhân mở miệng vài lần, cuối cùng cũng nói ra: “Miểu Miểu là mẹ không đúng, không nên trước đám cưới của con…”
Thời Miểu ngắt lời: “Vậy mẹ đừng nói lại nữa.”
Cô cúi đầu uống canh nấm, không nhìn biểu cảm của mẹ.
Chả mấy chốc đã uống xong nửa bát canh.
Trong phòng vẫn luôn im lặng.
Lúc này Thời Miểu mới nhìn về phía mẹ: “Mẹ, duyên phận hai mẹ con chúng ta có lẽ chỉ có bốn năm, con cũng tin mẹ chắc chắn từng yêu con và anh trai, nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Sau này mong mẹ chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Miểu Miểu.” Triệu Mạch Nhân nghẹn lời, nước mắt rơi xuống.
Thời Miểu đã tiêu tốn hết những nỗi buồn trong những năm qua từ lâu rồi, đối diện với nước mắt của mẹ không đau khổ như cô tưởng tượng.
Lúc chụp bức ảnh cưới dưới cảnh đêm, từ trên sân thượng nhìn hàng ngàn ngôi nhà sáng đèn, thứ mà từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ, bây giờ cũng có một cái thuộc về riêng mình.
Anh trai ăn xong, Thời Miểu đứng dậy giơ tay hỏi anh trai tạp dề: “Bát để em rửa, anh tiễn người đi.”
Thời Ôn Lễ cởi tạp dề đưa cho em gái, cầm áo khoác ở trên sô pha: “Mẹ, về sớm đi.”
Triệu Mạch Nhân nắm chặt điện thoại trong tay, vừa rồi con gái nói câu “chăm sóc tốt cho bản thân”, việc thêm lại wechat đã không còn khả năng.
Năm l y hôn, Thời Miểu học lớp chồi. Khi đó vẫn chưa có wechat, tin nhắn đầu tiên con gái dùng điện thoại của ông nội nhắn cho bà là: Mẹ ơi, con là Miểu Miểu, mẹ nhớ con không?
Sau này nghe bố mẹ chồng nói tin nhắn đó con gái nghiên cứu mất nửa tiếng đồng hồ có khi còn lâu hơn mới gõ xong. Con bé nói những lời muốn nói cho anh trai, bảo anh trai viết cho con bé, con bé dùng bính âm gõ ra sau đó dựa theo đó chọn chữ.
–
Hôm sau.
Thời Miểu ngủ đến tự tỉnh, 10 rưỡi mới dậy, bữa sáng bữa trưa ăn cùng nhau.
Mẫn Đình đã sắp xếp xong mọi thứ trong đám cưới, cô trở thành cô dâu nhàn rỗi nhất, chỉ cần đợi sáng ngày 9 chuyên gia trang điểm đến làm tóc và trang điểm cho cô.
“Anh, mời anh đi uống cà phê, tiện tắm nắng luôn.”
“Quán trước đó em nói sao?”
“Vâng, Mẫn Đình dẫn em đến quán đó. Espresso của quán đó ngon lắm.”
“Có xa không?”
“Ngồi tàu điện ngầm bốn trạm.”
Hai người thay áo khoác ra khỏi nhà.
Mùa này lá cây bạch quả trước quán cà phê đã rụng hết.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua những cành cây trụi lá, chiếu sáng từng góc dưới cây.
Mẫn Hy dựa vào ghế nằm, ăn hoa quả sấy khô anh trai mang đến cho cô: “Ngày kia tổ chức đám cưới mà anh vẫn nhàn rỗi vậy à.”
Mẫn Đình: “Anh lo xong mọi thứ phía trước rồi.”
Anh bỏ cốc cà phê xuống, hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa? Anh đi mua cho em.”
Mẫn Hy cất hoa quả sấy khổ đi: “Không ăn nổi nữa.” Đợi Phó Ngôn Châu bận xong qua đây cô ấy định đi ăn lẩu.
Vừa nhắc xong người đã đến.
Cô ấy vẫy tay với Phó Ngôn Châu, sau đó hỏi anh trai: “Hay là anh đi ăn lẩu cùng bọn em?
Mẫn Đình lấy khăn ướt ở trên bàn lau tay cho em gái: “Hai đứa đi đi, anh về nhà ăn. Giọng này của em không đủ thành ý.”
Mẫn Hy: “… Em đây là tôn trọng anh mà.”
Mẫn Đình: “Em phải học Thời Miểu nhiều vào.”
“Học chị dâu gì chứ?”
“Cô ấy đối xử với Thời Ôn Lễ không giống em đối xử với anh.”
Em gái đối xử tốt với anh bữa đực bữa cái.
Phó Ngôn Châu gồi xuống ghế ở bên cạnh, nhìn anh vợ: “Rốt cuộc là anh không hài lòng Hy Hy đối xử với anh không đủ tốt, hay là hy vọng Thời Miểu đối xử với anh tốt như đối xử với Thời Ôn Lễ? Đây là hai chuyện khác nhau. Hy Hy đối xử với anh như nào cũng đâu phải anh vừa mới biết.”
Mẫn Đình không nói gì, cầm cốc cà phê lên.
Mẫn Hy đột nhiên hiểu ra: “Xem ra thật sự một lần mang thai ngốc ba năm, em đang kiểm điểm lại chính mình.” Cô ấy đưa cốc sữa hạnh nhân không uống hết cho Phó Ngôn Châu bên cạnh, “Cũng may anh đến kịp thời, nếu không ——” Nói rồi đột nhiên quay đầu ra hiệu với anh trai, “Anh xem ai đến kìa?”
Mẫn Đình lập tức nhìn qua, Thời Miểu khoác tay Thời Ôn Lễ đi đến gần.
Anh đứng dậy, trước tiên chào anh vợ trước, nhìn về phía Thời Miểu: “Em muốn uống cà phê của quán này sao?”
“Vâng.”
“Thử một ngụm trước đi.”
Mẫn Đình đưa cốc của mình cho cô.
Phó Ngôn Châu đưa một túi hoa quả sấy khô cho Thời Ôn Lễ, hỏi: “Trưa nay anh đi ăn lẩu không?”
Thời Ôn Lễ: “Được, tôi mời.”
Phó Ngôn Châu không khách sáo: “Gọi anh lâu như vậy rồi, anh nên mời.”
Thời Ôn Lễ cười, nói: “Gọi cả Thương Uẩn đi, đánh bài thua vẫn còn nợ cậu ta một bữa cơm.”
Ba người vừa nói chuyện vừa rời đi, thậm chí còn không chào hai người kia.
Thời Miểu uống hết chỗ cà phê còn thừa một ít ở trong cốc, đưa cốc cho anh.
Thời Miểu: “Không thức suốt đêm, có điều ba rưỡi em mới ngủ.” Cô không định giấu, “Em chặn wechat mẹ em rồi, nằm trên giường nửa ngày không ngủ được.”
“Đợi một chút rồi em nói.” Mẫn Đình đi vào trong quán lấy một cái ghế đẩu.
Mỗi lần đến quán cà phê này cô thích ngồi trên chiếc ghế thấp đó, nằm bò lên đùi anh ngủ.
Thời Miểu vẫn giống như trước đây, sau khi ngồi xuống đặt tay lên đùi anh.
“Không ngủ được sao không gọi điện thoại cho anh? Anh đón em về nhà ngủ.”
“Cứ tưởng rất nhanh sẽ ngủ được, xem đồng hồ lần nữa đã quá nửa đêm rồi.”
“Quá nửa đêm cũng có thể gọi.”
Thời Miểu nói: “Sau này em sẽ gọi.”
Mẫn Đình nhìn cô: “Vì chuyện gì mà em chặn?”
“Diệp Tang Dư. Cô ta lấy điện thoại của mẹ em gọi điện cho em, không biết cô ta chịu phải kích thích gì, bảo em tránh xa anh cô ta xa chút.” Trọng điểm Thời Miểu muốn nói là, “Sau đám cưới, em và mẹ em ngoài chuyện quan trọng ra sẽ không qua lại nữa.”
Mẫn Đình cúi người ôm cô: “Em còn có Thời Ôn Lễ.”
Anh bàn bạc với cô: “Có muốn để anh trai em bán căn nhà đứng tên anh ý đi sau đó đặt cọc một căn nhỏ trong khu nhà của chúng ta không? Hai người chăm sóc lẫn nhau cũng tiện. Căn hộ nhỏ anh trai em lo được, anh ấy tự mua nhà, sống trong đó cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý.”
Thời Miểu và anh nhìn nhau, người cuồng em gái như anh còn chưa từng nghĩ đến chuyện sống trong cùng một khu nhà với Hy Hy, giữ đủ khoảng cách và không gian, đồng thời cũng suy nghĩ và tôn trọng đến cảm nhận của cô.
“Sống gần anh em như vậy có thể ngày nào anh cũng qua đó, anh… không chê phiền sao?” Sẽ không cảm thấy anh trai phiền sao?
Mẫn Đình nghe hiểu ý của cô: “Không phải em nói Thời Ôn Lễ nấu ăn ngon sao? Sống gần nhau, anh qua đó ăn cũng tiện. Anh đi công tác không có ở nhà, anh ấy ở bên cạnh anh cũng yên tâm.”
Dừng lại, “Em và Hy Hy không giống nhau, con bé không phải chỉ có anh.”
Tối qua chặn mẹ cô không khóc, bây giờ hốc mắt ươn ướt.
Mẫn Đình: “Bên chỗ Diệp Tang Dư em không cần quan tâm nữa, về nhà nhớ đắp mắt cho tốt nếu không sáng ngày 9 nhìn thấy quầng thâm em lại lo lắng.”
Vậy mà Thời Miểu lại cười, nước mắt trong hốc mắt vẫn chưa khô.
Không ngờ Mẫn Đình lại tiên tri thành thật.
Bốn giờ sáng ngày 9, phòng khách trong nhà bắt đầu ồn ào. Thời Miểu nghe thấy tiếng Khương Dương và Hà Văn Khiêm, không ngờ Lương Viên cũng ở đây, có lẽ là đổi ca với đồng nghiệp nào đó.
Việc đầu tiên cô làm khi thức dậy chính là xem mắt có quầng thâm không, bị Mẫn Đình nói đúng.
Hai đêm nay không ngủ ngon không phải vì chuyện của mẹ, gần đám cưới, không buồn ngủ nổi.
Thời Miểu thay xong quần áo đi ra, mấy người đang ăn. Anh trai nấu hoành thánh cà chua cho bọn họ, mỗi người một bát to.
Bọn họ người nào người nấy mặc vest lịch sự, cô suýt nữa không nhận ra.
“Mọi người đến sớm vậy?”
Khương Dương uống một ngụm nước súp, nói: “Tôi qua ở phòng tân hôn của hai người đánh mạt chược cả đêm, thắng được Thương Uẩn sau đó chuồn luôn.” Anh ta chỉ hoành thánh trong bát, “Đây là đồ ăn khuya anh làm cho bọn tôi.”
Nói rồi, vỗ tay Lương Viên ở bên cạnh: “Mấy người họ hàng bên nhà cô chắc chắn sẽ không làm khó chú rể, bên sếp Mẫn người đón dâu lại nhiều. Tôi và lão Hà hai người lực lượng quá mỏng, mời sếp Lương chúng ta qua đây. Anh ấy khỏe mạnh, người bình thường không địch lại được anh ấy.”
Lương Viên tức bật cười, giằng tay anh ta ra.
Thời Miểu cười nói với Lương Viên: “Hôm nay anh đặc trách trông chừng Thương Uẩn cho tốt.”