- Dương tổng, camera hành trình trong xe của thiếu phu nhân bị che kín nên không thu được gì cả.
Từ Khâm đứng một bên báo cáo, hắn không biết tại sao đang yên đang lành camera trong xe của Vương Cẩn Y lại bị che lại nhưng cô ta không giống người có mưu kế, cô ta khá yếu đuối vả lại còn đang có bệnh. Một cô gái ngây thơ như vậy, e là chưa ra tay làm chuyện xấu đã bị phát hiện rồi.
Diệp Lăng Lăng nhìn biểu cảm không vui của Dương Phong mà cũng khó chịu theo. Vương Cẩn Y đó phiền phức như vậy xử một nốt nhạc là xong, giữ cô ta lại làm gì để phải lo lắng? Cô nghĩ vậy nhưng không dám nói vì sợ lại bị ăn tát.
Chuyện này nói là vô tình thì khó tin mà nói là cố ý thì cũng không thể, bác sĩ Kiều là một bác sĩ kỳ cựu, ông ấy nói bệnh của cô ấy nghiêm trọng, một người không tỉnh táo thì tính được kế gì chứ? Hắn bỏ chuyện này qua một bên trở về trước, tối nay còn có tiệc.
**********
Buổi chiều người giúp việc đưa nhân viên trang điểm lên phòng của Cẩn Y theo lời dặn của Dương Phong. Hôm nay là sinh nhật của chủ tịch tập đoàn CFCC, ba chồng của cô.
Cẩn Y ghét nhất là tiệc tùng nhưng đã là con dâu thì dù muốn hay không cũng phải có mặt. Gương mặt cô xinh đẹp nên không mất thời gian để trang điểm, chút phấn, chút son cũng đủ khiến người ta muốn nhìn ngắm mãi.
Tóc cô thắt cài bím, búi cao, mặc một bộ đầm dạ hội màu trắng cúp ngực, dài chấm mắt cá chân. Lộ cả bờ vai trần, cánh tay thon dài trắng mịn, phần ngực không quá phô trương, không hở hang nhưng rất quyến rũ.
Chiếc cổ trắng cao đeo một sợi dây chuyền kim cương mảnh, mỗi nhịp cử động đều lấp lánh đẹp mắt.
Hơn sáu giờ, Dương Phong trở về nhà chuẩn bị một chút rồi xuống phòng gọi Cẩn Y. Lúc cô mở cửa hắn có chút ngây người, cô bây giờ không khác ngày cưới là mấy, xinh đẹp tựa như hoa, khiến người ta muốn nhìn ngắm mãi, chỉ tiếc là ngày hôm ấy còn chưa được thưởng thức trọn vẹn cô đã rời đi rồi.
Hắn đưa cánh tay cho cô khoác vào, nghiêng đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
- Hôm nay em rất đẹp.
Cẩn Y nép vào tay hắn nhẹ cười đáp lại nhưng nụ cười ấy giả tạo đến kinh tởm. Cô biết hắn đã sai người động vào camera hành trình của chiếc xe mà hắn đã tặng cho cô nhưng thật may lúc cô lái xe ra khỏi nhà đã dùng vải bọc lại. Nếu hắn biết tối qua cô gặp Ngô Hiểu thì có phải sẽ bắn chết cô như tên thuộc hạ đó không?
Cô tởm lợm con người hắn nhưng hiện giờ cái cô có thể tận dụng là chút tình cảm của hắn dành cho mình, ngoan ngoãn làm một con mèo rồi sẽ có một ngày trộm được một con cá khô.
Dương Phong tự lái xe cùng Cẩn Y đến khách sạn Zoom, hắn mở cửa xe cho cô rồi nắm tay cô đi vào đại sảnh, từ đầu đến cuối đều dành cho cô ánh mắt cưng chiều, khiến ai nhìn vào cũng ganh tỵ.
..
Tại tầng năm, một người đàn ông anh tuấn dựa vào cửa kính, tay nâng một ly rượu vang đỏ nhìn xuống tầng trệt, giây phút thấy cô gái xinh như đóa hồng nắm tay tên súc sinh kia, anh rất muốn đập vỡ kính cho nó rơi xuống đầu hắn nhưng điều bất khả thi như vậy chỉ có thể nghĩ chứ không thể làm.
Anh cởi cà vạt, gỡ luôn hai cúc áo ngồi xuống sofa, yết hầu hơi đỏ ngả ra sau ghế nhìn lên trần nhà, nghĩ đến dung nhan kia, hận không thể đem về trưng trong lồng kính.
*******
Tiệc mừng sinh nhật lần thứ sáu mươi của Dương Đổng, chủ tịch tập đoàn tài chính CFCC diễn ra vô cùng trang trọng.
Ông mặc một bộ vest màu xám, dáng người cao ráo, gương mặt ôn hoà, nhã nhặn, nói năng từ tốn, toát lên khí chát vương giả. Đối tác làm ăn lâu năm với CFCC vây quanh ông ta rất đông, cười cười nói nói hết sức lịch sự, đúng phong thái của những người có tiền.
Cẩn Y không rời tay Dương Phong, đi cùng hắn tới chào người lớn. Từ sau lễ tang của ông bà thông gia, đây là lần đầu tiên Dương Đổng gặp con dâu, ông cười hiền hoà ôn tồn hỏi.
- Ba nghe Phong nói con bị bệnh, đã khoẻ chưa?
Dù hôm nay cô có trang điểm lộng lẫy như hoa thì vẫn phải "bệnh" nói đúng hơn là ở cạnh Dương Phong nên phải "bệnh" cho hắn không nghi ngờ. Cẩn Y nép sát vào cánh tay Dương Phong lí nhí trả lời.
- Con khoẻ rồi thưa ba.
Dương Phong nhìn bàn tay run rẩy trên cánh tay mình liền vỗ nhẹ dỗ dành rồi hướng tới ba mình bất đắc dĩ nói.
- Cô ấy vẫn còn đang điều trị nên ở nơi đông người không được tự nhiên cho lắm.
Dương Đổng nhìn Cẩn Y cúi đầu khép nép cũng thôi không hỏi nữa, ông tiếp tục câu chuyện kinh doanh với đối tác. Dương Phong kéo Cẩn Y qua quầy nước trái cây lấy cho cô một ly cam ép rồi dặn dò.
- Em đợi anh ở đây một chút, anh sang nói chuyện với vài người bạn sẽ trở lại nhanh thôi.
Cẩn Y gật đầu nhìn hắn đi về phía trước, ở đây cô chẳng quen biết ai cả, nếu có Dương phu nhân ở đây cô có thể nói với bà vài câu nhưng hôm nay là sinh nhật chồng mà bà ấy không đến.
Cô nâng ly cam ép uống một ngụm nhỏ, nhân viên của khách sạn đi về phía cô tươi cười hỏi.
- Xin hỏi, cô có phải là cô Vương Cẩn Y không ạ?
Cẩn Y hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu.
- Có người nhờ tôi đưa cái này cho cô.
Nhân viên khách sạn đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, cô còn chưa kịp hỏi thì cô ấy đã rời đi. Cẩn Y xoay người vào trong mở tờ giấy ra xem thử, nét chữ ngay ngắn này rất quen.
"Tầng 5, phòng 1120, có đồ cho cô."
Cẩn Y nhíu mày gấp vội tờ giấy lại, cô nhìn Dương Phong ở đằng xa đang còn mải mê nói chuyện liền gọi một nhân viên đến nhét cho anh ta vài tờ tiền rồi căn dặn.
- Khi nào người đàn ông đó tới tìm thì nói tôi vừa mới đi vào nhà vệ sinh thôi.
Cô nhanh chóng di chuyển vào thang máy lên tầng năm không chút do dự. Không mất nhiều thời gian để tìm phòng, cô đứng trước cửa phòng 1120 đưa tay gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở, khuôn mặt tuấn lãng khi xưa xa lạ, bây giờ lại có chút quen thuộc. Ngô Hiểu rủ mắt nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Cẩn Y đột nhiên có chút không vui, anh đi vào trước nói vọng ra sau.
- Nhớ đóng cửa.
Cẩn Y nhìn bên trong phòng tối đèn có hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đi vào rồi đóng cửa lại.
Ngô Hiểu lười biếng ngồi trên sofa nhìn cô dưới ánh đèn mờ, tâm tình phức tạp, một hồi không nhịn được khen một câu.