Hà Vãn và một số đồng nghiệp lâu năm trong nhóm đã từng gặp Tần Nhiên vào đêm tỏ tình trong mưa. Hơn nữa lần trước anh ta đến địa điểm quay phim để tìm Lâm Tri Vi cũng không có ý định muốn tránh mặt những người khác. Mặc dù mọi người đều không biết anh ta là nhà tài trợ mới, nhưng cũng đều biết rõ thân phận của người này không đơn giản, hơn nữa lại rất có tình cảm, đã mấy năm trôi qua rồi mà anh ta vẫn kiên trì theo đuổi Tri Vi.
Nhưng thật đáng tiếc, tất cả bọn họ đều đã bị tẩy não và đều tự động đứng về phía Lục Tinh Hàn.
Một thần tượng nhóm nhạc vừa đẹp trai vừa dịu dàng sẽ càng khiến người khác dễ rung động hơn! Còn loại đàn ông dịu dàng, chín chắn, giỏi giang tuy tốt nhưng chưa chắc đã có nhiều cơ hội chiến thắng.
Hà Vãn có vẻ xấu hổ khi đứng trước mặt Tần Nhiên. Đúng là xưa đâu bằng nay. Nhớ lại lần xem mắt trước kia là do cô ấy thúc đẩy, nhưng bây giờ con sói con kia lại ngày càng trở nên hung hăng hơn, hoàn toàn không thể trêu vào. Hiện tại cô ấy đang bị kẹt ở giữa hai bên, không thể trợ giúp cũng không thể phản đối. Sau một hồi bối rối lo lắng, cô ấy đột nhiên lôi người đồng nghiệp đã gọi cửa đi ra ngoài, nói với Lâm Tri Vi: “Tri Vi, cửa sẽ không đóng nữa, hai người bọn chị chỉ ở gần đây thôi, bất cứ lúc nào có chuyện gì thì cứ gọi chị.”
Lời ngăn cản của Lâm Tri Vi vừa đến miệng nhưng cô bỗng thay đổi suy nghĩ. Dù sao thì chuyện của Tần Nhiên nhất định cũng phải giải quyết, phải ở riêng thì cứ ở riêng thôi.
Hành lang bằng gỗ của nhà sàn ở Miêu trại đã bị dẫm đạp đến mức phát ra những âm thanh kẽo kẹt. Sau khi đợi Hà Vãn và mọi người đi xuống hết, bên trong ngôi nhà lớn đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, cửa vẫn còn mở, có thể nhìn thấy ánh trăng bên ngoài, trong làn gió đêm thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười nói và tiếng đánh gõ của những đồ dùng bằng bạc từ xa.
Tần Nhiên cởi mũ xuống, lộ ra mái tóc đen nhánh mềm mại, anh ta không làm thêm bất kỳ hành động quá mức nào: “Dạo gần đây vẫn tốt chứ?”
Lâm Tri Vi gật đầu: “Rất tốt, à đúng rồi, bộ phim vườn trường mà lần trước chúng ta đã bàn ở thành phố Giang, studio đã chính thức sắp xếp các nhóm khác đi liên hệ với đoàn làm phim rồi, tôi sẽ giúp thực hiện một số bộ tạo hình và trang điểm, những chuyện sau này thì sẽ giao cho bọn họ, chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng.”
Tần Nhiên bất lực nhìn cô: “Tri Vi, chúng ta không nói về chuyện công việc nữa được không?”
Lâm Tri Vi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vấn đề mà anh muốn nói đến, cho dù lần trước tôi không nói ra thì chắc anh cũng biết đáp án rồi đúng không?” Cô dừng lại, bổ sung thêm một xưng hô: “Thầy Tần.”
Ngay từ đầu, Tần Nhiên đã từng là thầy giáo của Lâm Tri Vi.
Khi đó Lâm Tri Vi mới là sinh viên năm hai, còn Tần Nhiên đã là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy có sức ảnh hưởng rất lớn rồi. Trường học muốn mời anh ta tranh thủ thời gian về trường để giảng một vài tiết học công khai quy mô lớn để giúp cho học sinh mở rộng tầm mắt, Tần Nhiên tốt tính nên đã vui vẻ đồng ý. Khi đến giảng bài vào buổi đầu tiên, anh ta đã bắt gặp Lâm Tri Vi, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, vừa ấm áp vừa dịu dàng, hơn nữa còn vô cùng thuần khiết.
Tần Nhiên cũng rất ngạc nhiên, bởi vì thân phận của anh ta cho nên người đẹp xung quanh nhiều vô số, nhưng Lâm Tri Vi hoàn toàn lọt vào mắt xanh của anh ta, khiến anh ta cứ trằn trọc nhớ mãi không quên, thế là anh ta phá lệ thường xuyên đến trường để tìm cô.
Anh ta không phải là người sôi nổi, cho dù thích cũng chỉ theo đuổi theo cách mưa dầm thấm đất, luôn tỉ mỉ chu đáo, luôn nghĩ rằng cứ như vậy sẽ sớm theo đuổi được cô. Nhưng anh ta đâu ngờ rằng đầu óc Lâm Tri Vi chậm chạp như vậy. Mỗi ngày cô đều bận rộn như con quay, hết học hành, rồi lại giành học bổng, đi sớm về muộn để kiếm thêm thu nhập bằng việc trang điểm cho các đoàn làm phim nhỏ của học viện điện ảnh bên cạnh. Hoàn toàn không có một chút thời gian để mắt đến anh ta.
Tất cả những người biết chuyện Tần Nhiên theo đuổi Lâm Tri Vi đều nghĩ rằng cô có vấn đề, nếu cô thật sự cần tiền, vậy tại sao ngọn núi vàng như Tần Nhiên đây đã đưa đến tận cửa mà cô còn không muốn? Mà lại cứ nhất quyết phải vất vả đi kiếm chút tiền đó?
Nhưng suy nghĩ của Lâm Tri Vi rất đơn giản, cô không muốn và cũng không có thời gian để yêu đương, cô chỉ muốn một lòng tập trung vào việc học và công việc của mình. Chỉ muốn dựa vào bản thân mình để nuôi lớn thằng nhóc con đang chờ cho ăn trong nhà.
Vì không có được cô nên Tần Nhiên càng không thể buông tay.
Nhưng bởi vì rất thích, nên anh ta thà rằng từ từ chờ đợi cũng không muốn làm những thủ đoạn cưỡng ép đó.
Cho đến trước khi ra nước ngoài, anh ta đã gạt bỏ sĩ diện dốc hết sức theo đuổi cô, nhưng vẫn vô ích, chờ đợi bao nhiêu năm mà Lâm Tri Vi vẫn không hề có cảm giác nào với anh ta.
Tần Nhiên nhéo nhéo đầu lông mày: “Tri Vi, anh sớm đã không còn là thầy của em nữa, làm bạn và làm người yêu rất khác nhau. Bây giờ em không thích anh nhưng nếu chúng ta ở bên nhau thì có khi vừa hay anh lại trở thành người phù hợp với em nhất thì sao? Em đâu cần nhất quyết phải cự tuyệt như vậy, sao không thử tiến thêm một bước nữa với anh?”
Đẹp trai dịu dàng, thân thế danh giá.
Lâm Tri Vi nghiêm túc nhìn người đàn ông nếu để ra ngoài đường sẽ bị tranh nhau cướp giật trước mặt đang ăn nói khép nép với mình, cô dở khóc dở cười phát hiện ra trong lòng cô thật sự không hề có một chút rung động nào.
Mặt không đỏ, thở không gấp, giống như hoàn toàn không liên quan gì đến cô cả.
Nếu như “thử tiến thêm một bước” thì chắc chắn sẽ là giày vò anh ta, thậm chí còn là giẫm đạp chính bản thân mình.
“Tần Nhiên, đừng như vậy.” Lâm Tri Vi lại một lần nữa cho anh ta một quyết định chắc chắn: “Anh rất tốt, nhưng đây là vấn đề của tôi, tôi thật sự không có cảm giác đó đối với anh, cho nên sau này đừng nhắc tới nữa.”
Cảm xúc của Tần Nhiên nhất thời dâng trào, hoàn toàn không thể thốt nên lời.
Anh ta nhắm mắt lại, cố kìm nén cảm xúc, không muốn bản thân mình giống như vị tổng tài bá đạo giống trong kịch bản phim. Anh ta nở một nụ cười chế giễu, cố gắng duy trì vẻ dịu dàng thường ngày rồi từ từ lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung màu đậm tinh xảo.
Lâm Tri Vi có hơi hoang mang, anh ta định làm gì?
Tần Nhiên trầm giọng nói: “Em đừng căng thẳng, anh không có ý gì khác đâu, sắp tới sinh nhật em rồi, anh sợ đến lúc đó anh không có ở trong nước nên đã chuẩn bị trước một món quà nhỏ, hôm nay anh đến đây chủ yếu là muốn đưa nó cho em.”
Lâm Tri Vi đã quá quen thuộc với chiếc hộp này rồi, đó chính là nhãn hiệu trang sức châu báu được các sao nữ ưa chuộng nhất, giá tiền của mỗi món đều cao ngất ngưỡng.
Cô từ chối không chút do dự: “Tấm lòng của anh thì tôi nhận, nhưng tôi không thể nhận cái này được.”
Xin lỗi, không được, không có cảm giác.
Những câu trả lời dành cho anh ta, luôn là những từ này.
Môi của Tần Nhiên khẽ mấp máy, anh ta còn muốn nói gì đó nhưng ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đang đi lên, ván gỗ không ngừng vang lên tiếng cọt kẹt, càng lúc càng gần hơn.
Căn phòng này được sắp xếp để cho đội của Lâm Tri Vi nghỉ ngơi tạm thời, nếu có người đi thẳng về bên đây thì hầu hết đều là cố ý đến tìm cô
Lâm Tri Vi nhìn đồng hồ, đoán rằng có thể là người đến thúc giục cô đi qua bên kia trang điểm để chuẩn bị cho buổi quay phim. Khi cô vừa bước hai bước định đi ra xem, bỗng ở dưới nhà sàn, giọng nói căng thẳng của Hà Vãn đột nhiên vang lên: “Tri Vi... Tri Vi... Ai đó! Đã đi lên rồi!”
Hà Vãn đang đứng ở dưới lầu mở to hai mắt, chẳng qua cô ấy chỉ lo gọi điện thoại nên nhất thời không canh chừng được, sao Lục Tinh Hàn lại đi qua đây!
Khi thấy cậu đã bám vào lan can bước lên hành lang, sắp tiến đến cửa phòng, chuẩn bị bắt gặp hai người họ, trái tim của Hà Vãn đột nhiên đập thình thịch. Nhưng bây giờ dù có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn, chỉ có thể nhắc nhớ Tri Vi để cô có sự chuẩn bị. Sau khi hét lên, trán cô ấy bỗng toát mồ hôi lạnh, đôi mắt đen như mắt sói của Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Sau khi Lục Tinh Hàn đến Miêu trại thì như thường lệ đi gặp mặt các vị khách mời, sau khi xử lý xong công việc, cậu lập tức chạy đến tìm Lâm Tri Vi.
Một giây trước cậu vẫn còn vừa đi vừa xem hình ảnh HD trên điện thoại của mình.
Bảy, tám bức ảnh liên tiếp đều về một chiếc vòng cổ của cửa hàng chuyên bán đồ trang sức. Mấy ngày trước cậu nghe trộm được Tri Vi nói chuyện phiếm với Hà Vãn rằng chiếc vòng cổ này đẹp. Cậu nhớ kỹ nó, âm thầm tìm kiếm những bức ảnh này. Sau khi lên mạng tìm kiếm một hồi lâu, cậu mới xác định đây là chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn chỉ được bán ở cửa hàng chuyên bán đồ trang sức ở nước ngoài. Khi cậu còn đang nhíu mày suy nghĩ để tìm ra giải pháp thì giây tiếp theo, giọng nói của Hà Vãn đã cất lên, rõ ràng giọng điệu có gì đó không ổn.
Dây thần kinh vốn nhạy cảm của Lục Tinh Hàn đột nhiên co thắt lại.
Cậu tưởng đã xảy ra chuyện, liền nắm chặt lấy điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất phi tới cánh cửa phòng đang mở. Vừa hay cậu nhìn thấy Lâm Tri Vi đang đứng ở trong phòng đang chuẩn bị ra đón cậu, nhưng bóng dáng đang đứng yên sau lưng cô, lại là người mà cậu chán ghét và kiêng kỵ nhất.
Ánh mắt của hai người đàn ông va vào nhau chỉ trong nháy mắt.
Lục Tinh Hàn gần như lập tức chú ý đến hộp trang sức mà Tần Nhiên đang cầm trên tay.
Loại cỡ nhỏ, hình bầu dục.
Một suy nghĩ nào đó hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa mà “đùng” một tiếng đã xông thẳng lên đỉnh đầu cậu, máu trong cơ thể cậu dường như sắp ngưng tụ lại, không khí cũng theo đó mà ngưng trệ giống như đã được lấp đầy vô số lưỡi dao sắc bén, mỗi khi hô hấp là đều đưa thẳng vào phổi, gây ra cơn phẫn nộ điên cuồng.
Hết sức căng thẳng.
Tần Nhiên vừa nhìn đã nhận ra cậu, đương nhiên anh ta cũng cảm nhận được thái độ thù địch như muốn giết người, anh ta có chút khó hiểu: “... Lục Tinh Hàn?”
Anh ta là nhà tài trợ của chương trình “Đêm nay không ngủ”, trước khi đầu tư, anh ta sớm đã tìm hiểu rõ tình hình của những khách mời, người nổi bật nhất là Lục Tinh Hàn đương nhiên anh ta sẽ không xa lạ gì.
Trên mặt Lục Tinh Hàn không có bất kỳ biểu cảm gì, cậu tiến lại gần anh ta thêm một bước.
Tần Nhiên vô thức bị cậu làm ảnh hưởng, thuận thế lùi về phía sau một bước.
Sau khi lùi xong lại cảm thấy có gì đó không thể giải thích được.
Không ngờ anh ta lại bị một đứa trẻ nhỏ hơn mình cả một giáp dọa sợ?
Tần Nhiên không phản ứng gì, nhưng Lâm Tri Vi lại hiểu rõ hơn ai hết, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Tinh Hàn rơi vào chiếc hộp trang sức, cô chợt hiểu ra cậu đã hiểu lầm chuyện gì.
Thôi chết, đã chọc vào chỗ đau của cậu rồi.
Một khi thằng nhóc con mà bị kích thích, lập tức sẽ thay đổi
Nếu như cậu phát điên lên, ngay cả cô cũng chịu không nổi.
Lâm Tri Vi nắm chặt cánh tay của Lục Tinh Hàn, cảm xúc trong tay như thép đúc vậy, nóng bừng lên. Cô biết cậu đang rất tức giận, đã lộ ra dấu hiệu như muốn nghiền nát người ta thành tro như buổi tối hôm đó ở gara vậy.
Nếu như bây giờ cậu thực sự gây chuyện thì sau này ai cũng sẽ không thể tiếp tục làm việc được nữa, chương trình sẽ bị hủy, nhóm nhạc tan rã, Lục Tinh Hàn lập tức sẽ lên hotsearch!
Tần Nhiên có lẽ đã đoán ra chút đầu mối, liền híp hai mắt lại: “Tri Vi, sao vậy?”
Hai từ “Tri Vi” mà anh ta nói ra từ miệng chính là ngọn lửa cuối cùng làm Lục Tinh Hàn lập tức bùng nổ.
Lâm Tri Vi phản ứng cực nhanh, cô nhanh chóng chuyển từ nắm sang ôm chặt rồi kéo tay cậu đi thẳng ra khỏi cửa: “Sắp đến giờ trang điểm rồi phải không? Chúng ta mau đi qua đó đi, bây giờ đi ngay!”
Tần Nhiên càng cảm thấy kỳ lạ hơn, mặc dù đây là lần gặp đầu tiên nhưng sự nguy hiểm phát ra tùy ý của Lục Tinh Hàn không ngờ lại hoàn toàn trái ngược với các thông tin ghi trên tài liệu. Anh ta không nhịn được tiến lại gần Lâm Tri Vi, thậm chí còn đưa tay ra muốn kéo cô về phía mình.
Lâm Tri Vi gần như bị dọa sợ, nếu như anh ta thực sự kéo cô lại, thì Lục Tinh Hàn chắc chắn sẽ dỡ cả căn nhà sàn này ra mất.
Cô dùng một tay ngăn Tần Nhiên: “Tần Nhiên, anh không cần quan tâm, chúng tôi sắp bắt tay vào công việc ngay bây giờ rồi, những chuyện cần nói cũng đã nói rõ rồi, bây giờ tôi không có nhiều thời gian để nói thêm nữa đâu, đi trước đây.”
Sau đó, lại dùng một tay khác giữ chặt lấy Lục Tinh Hàn, nhỏ giọng nói với cậu: “Em ngoan ngoãn một chút đi, không được phép nói chuyện, không được phép kích động! Ra ngoài với chị ngay lập tức!”
Lục Tinh Hàn không nhúc nhích.
Lâm Tri Vi không lay chuyển được cậu, cô khẽ cắn môi, không quan tâm đến sắc mặt của Tần Nhiên nữa, cô kiễng chân lên đè lên chiếc gáy ướt át của Lục Tinh Hàn, cưỡng ép kéo đầu cậu xuống, ghé sát tai cậu giận dữ nói: “Em đoán linh tinh cái gì vậy, anh ta muốn tặng quà sinh nhật nhưng chị không nhận, không phải… Không phải như em đã nghĩ đâu! Nếu em còn không đi ra ngoài với chị, sau này đừng mong chị quan tâm đến em nữa!”
Lông mi của Lục Tinh Hàn cuối cùng cũng khẽ run lên.
Lâm Tri Vi nắm lấy cơ hội, vội vàng đẩy cậu ra ngoài, coi như nguy cơ đã được giải quyết.
Nhưng Lục Tinh Hàn lại lật ngược tay kéo cô vào trong vòng tay mình, cậu vòng lấy eo cô, nhìn thẳng vào con ngươi đang co lại của Tần Nhiên, chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, đuôi lông mày nhếch lên, khí thế mạnh mẽ.
Giọng cậu vừa trầm vừa khàn, rõ ràng từng câu từng chữ: “Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau nếu còn dám làm phiền cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Gió đêm ùa vào từ cánh cửa đang rộng mở, thổi “vù” một tiếng khiến chiếc chuông gió dùng để trang trí trong hành lang vang lên hỗn loạn.
Đợi đến khi cuối cùng Lâm Tri Vi đưa Lục Tinh Hàn ra ngoài, Hà Vãn cũng đã hoàn thành nhiệm vụ canh gác cửa một cách gian khổ, vội vã đi theo xuống cầu thang.
Biểu cảm trên mặt Tần Nhiên cứng đờ, anh ta ngồi xuống chiếc ghế gỗ phía sau, hai mắt nhắm lại cố ổn định hô hấp, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh trở lại.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, anh ta không khỏi có chút buồn cười, chỉ là đứa trẻ mới lớn mà thôi, lại cứ trừng mắt lạnh lùng, cứ hùng hổ dọa người khác thì có thể làm gì chứ? Bản thân Tri Vi đã đủ quyến rũ rồi, cho dù thần tượng nổi tiếng cũng khó tránh khỏi bị cô thu hút, vì cô làm ra những chuyện liều mạng thì cũng chẳng có gì lạ.
Điều đó chỉ có thể cho thấy rằng mắt nhìn của anh ta rất tốt, người phụ nữ mà anh ta khó khăn theo đuổi rất được chào đón.
Hà tất gì phải thật sự để tâm đến nó.
Tần Nhiên điều chỉnh lại cảm xúc, gạt bỏ sự lo lắng đang gây rối trong lòng. Anh ta thản nhiên giơ tay lên, đột nhiên đụng phải thứ gì đó, liền nhanh chóng đưa mắt lên nhìn, thì ra chính là chiếc túi xách mà Lâm Tri Vi vội vàng bỏ quên.
Anh ta nắm chặt hộp trang sức nhỏ trong lòng bàn tay, mở chiếc túi của cô ra một chút, đặt hộp trang sức vào trong dọc theo khe hở, rồi kéo lại nguyên vẹn. Sau đó anh ta đứng dậy đi ra ngoài, đứng bên ngoài hành lang, nhìn thấy Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn vẫn còn chưa ra khỏi tầm nhìn của mình.
“Tri Vi.”
Giọng nói của Tần Nhiên không quá lớn, nhưng cũng đã ngăn cản thành công hai người họ.
Lâm Tri Vi có chút bực mình, cô khó khăn lắm mới khống chế được thằng nhóc con này, anh Tần này làm ơn có thể đừng gây chuyện nữa được không?
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc túi trong tay anh ta, cô bực mình ôm trán, chỉ có thể đánh mạnh để tự trách mình, ngay cả thứ quan trọng như vậy mà cũng có thể rơi nữa!
Cô đẩy Lục Tinh Hàn về sau: “Đứng yên ở đây, chị đi lấy lại túi.”
Lục Tinh Hàn không nói gì, cậu đi lướt qua cô, đón lấy chiếc túi xách từ tay Tần Nhiên: “Đồ của cô ấy, nếu để quên thì tôi tự nhiên sẽ biết quay lại lấy, anh không cần phải làm như vậy.”
Lâm Tri Vi nhìn hai người đàn ông đứng trên cầu thang lại cảm thấy da đầu tê dại: “Lục Tinh Hàn, trở về trang điểm!”
Lục Tinh Hàn quay đầu lại nhìn cô chằm chằm: “Vâng.”
Gần đây không phải là không có người, có thể có nhân viên công tác đi qua bất cứ lúc nào đó được không! Tỏ thái độ gì vậy anh Hàn!
Cho dù ánh mắt của Lâm Tri Vi có ra hiệu như thế nào, thằng nhóc con cũng không chịu nghe lời.
Cô không còn cách nào khác, đành hét lên: “Tinh Hàn, Tinh Hàn! Mau qua đây!”
Gọi như vậy được chưa? Không phải gọi bằng tên đầy đủ, như vậy đã đủ đặc biệt, đủ gần gũi rồi chưa?!
Nhưng Lục Tinh Hàn vẫn đứng im như cũ.
Trong lòng Lâm Tri Vi thầm mắng cậu vô số lần lòng tham không đáy, nhưng cô cũng không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện theo mong muốn của cậu, cô tức giận hét lên: “Nhóc con Lục! Nhóc con! Rốt cuộc em có qua đây hay không!”
Lúc này Lục Tinh Hàn mới miễn cưỡng chấp nhận sự an ủi của cô, cái lỗ bị đào ra trong tim đã được lấp đầy bởi rất nhiều sự ấm áp dịu dàng. Cậu cụp mắt xuống, chậm rãi xoay người đi, từng bước từng bước đi xuống cầu thang, bỏ lại Tần Nhiên ở sau lưng.
Nhìn thấy cậu đã trở lại bên mình, Lâm Tri Vi mới thở phào nhẹ nhõm, cô nắm lấy tay áo cậu: “Mau đi đi, đi trang điểm.”
“Không đi.”
“Em lại muốn làm gì nữa đây?”
“Chiếc túi này bẩn rồi, không thể dùng được nữa.” Giọng mũi cậu trở nên nặng nề, cậu cứ nắm chặt lấy chiếc túi đến mức các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch, trong giọng nói của còn có sự oán giận và tủi thân đan xen lẫn nhau: “Bây giờ em sẽ đi mua cho chị cái mới!”