Cơ hồ là ngay lập tức liền có người nhận ra Khúc Kinh Sơn, lập tức hưng phấn mà hướng hắn phất tay.
"Hi!" Khúc Kinh Sơn giơ tay cùng người chào hỏi, trên mặt là một nụ cười cứng đờ.
Hắn toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, phía sau lưng đã bị làm ướt.
Đã chết.
Hắn biết hắn cùng Kỳ Đồ duyên phận đã muốn hết, nếu không phải bị đai an toàn cột lấy, hắn hiện tại đã nhảy xuống đi trọng sinh.
Ở bên người hắn, Kỳ Đồ suýt nữa ngất.
Anh muốn đem Khúc Kinh Sơn cấp bóp chết, thật sự.
Vẫn là Mâu Tư Tư phản ứng nhanh nhất, thấy nghệ sĩ nhà mình bại lộ, vội vàng giơ tay lên, mạnh mẽ huy động, hướng nữ du khách nhận ra Khúc Kinh Sơn chào hỏi: "Hello, tiểu tỷ tỷ~thật trùng hợp a, các ngươi cũng là từ trong nước sao?"
Nữ sinh gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy! Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được mọi người, cô là.. Là cái kia trợ lý của anh ấy sao?"
"Ai, đúng đúng đúng! Cô thế nhưng nhận ra được tôi a?" Mâu Tư Tư dùng tay chỉ chỉ Lệ Chi bên người chính mình cùng ở phía trước Kỳ Đồ, "Chúng tôi là đi chơi cùng nhau!"
Chỉ cần nói bốn người cùng nhau, liền không ai sẽ tin tưởng Khúc Kinh Sơn dám ở dưới loại tình huống này thổ lộ đi!
Kỳ Đồ quyết định sau khi trở về tăng tiền lương cho Mâu Tư Tư, tuy rằng khả năng cô không cần.
Anh hoãn khẩu khí, cũng tháo xuống khẩu trang.
Bởi vì tàu lượn siêu tốc trục trặc, một đám người bị bắt treo ở không trung, du khách hàng phía trước sôi nổi quay đầu lại xem minh tinh. Khúc Kinh Sơn cũng khôi phục trấn định, thấy hàng phía trước còn có thiếu niên thiếu nữ tuổi nhỏ, liền mở miệng trấn an nói: "Đại gia không cần hoảng, nhân viên công tác phía dưới khẳng định sẽ suy nghĩ biện pháp cứu chúng ta. Chúng ta thật nhanh là có thể đi xuống, không cần sợ hãi."
Nữ du khách phía trước nhưng thật ra không có sợ hãi, biểu hiện đến tương đối nhẹ nhàng, còn hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
"A? Không có a," Khúc Kinh Sơn ra vẻ trấn định, cười cười nói: "Đây là tôu lần đầu tiên tới Hương Giang, cảm giác nơi này thực tốt. Liền.. Nhất thời cảm khái ngàn vạn, kích động khó nhịn.. Liền cảm thấy quốc gia cường đại, phồn vinh hưng thịnh, chúng ta mới có thể ở chỗ này vui sướng chơi đùa. Cho nên cảm tạ tổ quốc vĩ đại, cảm tạ nhân dân vĩ đại, cảm tạ thúc thúc a di ca ca tỷ tỷ các đệ đệ muội muội, cảm ơn các ngươi."
A di hàng phía trước nghe được lời này, quát một tiếng: "Tốt!" Rồi sau đó đi đầu vỗ tay.
Những người khác cũng theo bản năng mà vỗ tay theo.
Kỳ Đồ cũng bị bức phải vỗ vỗ tay.
Khúc Kinh Sơn cũng không dám nhìn anh, nhưng vẫn như cũ cảm nhận được dày đặc hàn ý.
Trời tối, trục trặc còn không có xư lý xong. Có nhân viên công tác cầm loa hướng lên trên kêu gọi, trấn an cảm xúc của mọi người. Nhưng thời gian quá lâu, các du khách khó tránh khỏi nôn nóng, sợ hãi.
"Tôi hát một bài hát cho mọi người nghe nha!" Khúc Kinh Sơn nỗ lực làm không khí sinh động: "Miễn phí."
Tiếp theo hắn bắt đầu hát《 Ta cùng ta tổ quốc 》:
"Ta cùng ta tổ quốc một khắc cũng không thể phân cách
Vô luận ta đi đến nơi nào đều chảy ra một đầu tán ca
Ta ca xướng mỗi một tòa núi cao ta ca xướng mỗi một cái hà
Lượn lờ khói bếp nho nhỏ thôn xóm trên đường một đạo triệt" [1]
Không thể không nói này bài hát chọn rất khá, hắn mới vừa hát câu đầu tiên, những cái đó thúc thúc a di lập tức hát theo, kết quả toàn bộ người đều hát cùng nhau.
Mọi người đều xướng, Kỳ Đồ không mở miệng không được.
Anh mặt vô biểu tình, dùng ngữ điệu thực bình hát, chỉ cảm thấy chính mình phải dùng cả đời tới chữa khỏi hôm nay người nào đó mang cho anh kinh hách cùng đau xót.
Lảnh lót tiếng ca vang vọng bầu trời đêm, cũng xác thật có tác dụnh trấn an nhân tâm.
Có du khách phía dưới giơ di động lên cao chụp ảnh, ghi hình, truyền bá. Cũng có theo chân bọn họ cùng nhau ca hát, cổ vũ bọn họ. Du khách phía trên được ủng hộ, du khách phía dưới bị rinh thần lạc quan của bọn họ cảm nhiễm, tóm lại bóng đêm càng ngày càng thâm, tiếng ca cũng càng ngày càng vang dội.
Cuối cùng sau hai giờ, xử lý xong trục trặc, người trên tàu lượn siêu tốc được đưa xuống dưới. Mới vừa xuống dưới liền có truyền thông đối mặt chụp, Kỳ Đồ phản ứng đầu tiên là bảo hộ nghệ sĩ, để bọn họ không cần quay chụp. Nhưng anh còn không có tới kịp làm cái gì, bên cạnh hai cái a di đột nhiên bắt lấy Khúc Kinh Sơn, đem hắn đẩy đến trước camera, b đối với camera truyền thông nói: "Ai nha hù chết tôi rồi! Chúng tôi ở trên kia đợi thật lâ, ít nhiều nhời cái này tiểu tử, ai --"
A di nói đến một nửa, quay đầu nhìn người bên người: "Cậu gọi là gì?"
Khúc Kinh Sơn cười gượng: "Khúc Kinh Sơn.."
"Tiểu Khúc," a di tiếp tục nói: "Ít nhiều tiểu Khúc vẫn luôn trấn an chúng tôi, còn mang chúng tôi cùng nhau ca hát! Thiết bị trong khu công viên các người thật sự phải hảo hảo kiểm tra lại, cũng không phải là nói giỡn!"
A di lải nhải, biểu đạt rất nhiều bất mãn, lại lặp lại khen Khúc Kinh Sơn. Không lâu sau Kỳ Đồ mang theo mấy người đi lấy đồ vật gửi lại, kết quả gặp du khách cùng xe, sau khi mọi người lấy lại di động sôi nổi tìm hắn chụp ảnh chung, muốn ký tên. Khúc Kinh Sơn kiên nhẫn phối hợp.
Trên đường trở về, bốn người trầm mặc không nói.
Hoặc là nói, bởi vì Kỳ Đồ trầm mặc không nói, cho nên mặt khác ba người cũng không dám nói chuyện.
Sau krở lại khách sạn, Kỳ Đồ đi trước tắm rửa.
Anh yêu cầu tắm rửa bình tĩnh một chút, tưới diệt lửa giận dưới đáy lòng của chính mình, miễn cho tý nữa đem người nào đó mắng chết.
Nhân lúc anh còn chưa có ra tới, Khúc Kinh Sơn hỏi hai vị nữ sĩ: "Các tỷ tỷ, tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi có thể sống qua đêm nay sao?"
Ba người đứng ở cửa phòng, thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Cậu lần này thật sự thật quá đáng, Kinh Sơn. Quá mạo hiểm, quá xúc động, quá bất chấp hậu quả. Tuy rằng tiếp đo xử lý thực không tồi, nhưng tóm lại có điểm thái quá." Lệ Chi đối hắn lộ ra ánh mắt đồng tình ánh mắt: "Tự cầu nhiều phúc đi. Chỉ mong ngày mai trời đã sáng, tôi còn có thể tiếp tục vì cậu làm việc."
"Anh.. anh không cần nhận sai." Mâu Tư Tư ngón trỏ xoa huyệt Thái Dương của chính mình, lâm vào trầm tư: "Anh liền làm bộ không có việc gì phát sinh, như vậy anh ấybliền không tốt cùng anh sinh khí. Bởi vì anh ấy khẳng định không muốn thừa nhận anh là thổ lộ với anh ấy, cho nên anh cắn chết chính mình là thổ lộ với tổ quốc, kia anh ấy khẳng định không hảo phát tác."
"Này.." Lệ Chi nhìn cô, rồi sau đó dưa lên cái ngón tay cái, "Tuyệt."
"Cảm ơn," Khúc Kinh Sơn hướng Mâu Tư Tư nói: "Tư Tư, cô đúng là chị ruột của tôi."
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, hai nữ sinh lập tức chạy đi.
Sau khi Kỳ Đồ đi ra liền đi đến ngồi trên giường, mở ra laptop, xử lý công tác.
Khúc Kinh Sơn đóng tốt cửa phòng, thật cẩn thận nhìn anh một cái, sau đó chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Sự việc tàu lượn siêu tốc bị trục trặc đã được đưa tin, còn có du khách gửi bài viết cho truyền thông trong nước. Bởi vì thời điểm xướng ca, video bị truyền bá rộng rãi, tiêu đề phần lớn là 【 du khách nội địa bị nhốt tại Hương Giang Disney, tập thể xướng
Hồng
Ca chiến thắng sợ hãi! 】 loại này, rốt cuộc xác thật tương đối ủng hộ nhân tâm, cho nên cư dân mạng trong nước sôi nổi chuyển phát.
- - tuy rằng trên thực tế trên tàu lượn siêu tốc kia còn có rất nhiều du khách Hương Giang..
Không bao lâu tên Khúc Kinh Sơn lên hot search, bởi vì có truyền thông có lực ảnh hưởng khá đăng lên video mới, chính là đoạn a di khen Khúc Kinh Sơn kia. Mọi người thế mới biết, nguyên lai Khúc Kinh Sơn cũng ở trên xe kia, là hắn ở mặt trên trấn an du khách, ổn định cục diện, mang đại gia cùng nhau ca hát, các cư dân mạng sôi nổi khen hắn, các fan cũng tích cực hành động, ở hot search an lợi Khúc Kinh Sơn tác phẩm.
Truyền thông giống nhau đều sẽ không bỏ qua loại này tin tức năng lượng tràn đầy, tất cả đều đuổi sát làm ra động thái, một ít account marketing giới giải trí cũng đều sôi nổi mạnh mẽ khen cọ nhiệt độ, tên của Khúc Kinh Sơn thực mau vọt tới đệ nhất hot search.
Kỳ Đồ dùng tài khoản của hắn đăng một bài viết Weibo, không cọ nhiệt dộ đề tài, cũng không cố tình hướng trên mặt thiếp vàng, chỉ là ngắn gọn mà nói: 【 gặp được trục trặc không cần hoảng, bình tĩnh lý trí là cách hay~】
Hình ảnh kèm theo là Khúc Kinh Sơn biểu tình bao, một cái hình động bình phục hơi thở.
Đăng xong Weibo Kỳ Đồ liền đi vội việc khác. Trên đường Kỷ Tư Niên gọi điện thoại cho anh, tỏ vẻ quan tâm. Anh nói cho cậu ta, bọn họ mấy cái đều không có việc gì.
Trò chuyện trò chuyện, anh lại bỗng nhiên nhớ tới ban ngày phát sinh việc không thoải mái, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ. Tuy rằng lúc trước đã ở trên WeChat cùng đối phương tạ lỗi, nhưng vẫn là thật ngượng ngùng, vì thế lại ở trong điện thoại nói một lần.
"Không quan hệ," Kỷ Tư Niên biểu hiện thật sự rộng lượng, cậu ta tùy ý mà hàn huyên vài câu, lại không chút để ý mà nói: "Anh ta rất khó quản đi?"
"Còn tốtbđi." Kỳ Đồ nhìn nhìn phòng tắm. Anh đương nhiên biết Kỷ Tư Niên nói lời này có ý tứ gì, anh cũng không có khả năng cùng người ngoài bố trí nghệ sĩ nhà mình, cho nên không có cách nào phun tào Khúc Kinh Sơn.
Kỷ Tư Niên thấy anh không nói tiếp, chỉ phải nói thẳng: "Nếu là ở bên kia công tác tương đối vất vả, có thể tới phòng làm việc của tôi. Nơi này của tôi vĩnh viễn vì anh lưu một vị trí."
"Cảm ơn," Kỳ Đồ nói: "Tôi bên này còn tốt. Cũng chúc phòng làm việc của cậu càng ngày càng tốt."
Lúc này anh lấy lý do bận công việc, thực mau kết thúc trò chuyện.
Chỉ là gần một giờ, người nào đó còn không có từ phòng tắm đi ra. Anh suy nghĩ tên kia có phải hay không ở bên trong té xỉu, vì thế buông máy tính, đi qua đi gõ gõ cửa phòng.
"Ở!" Khúc Kinh Sơn nói: "Ra ngay đây!"
Kỳ Đồ trở lại trên giường, tiếp tục làm việc.
Khúc Kinh Sơn ra tới, dịch đến mép giường của chính mình, nằm đi lên. Hắn cầm lấy di động nhìn trong chốc lát, sau đó liền buông di động, nhắm hai mắt lại.
Kỳ Đồ hỏi: "Cậu không muốn nói cái gì sao?"
Khúc Kinh Sơn chớp chớp mắt: "Tôi giống như còn không nói cho anh tâm nguyện của tôi."
"Tôi không muốn nghe, vĩnh viễn không cần lại cùng tôi nói tới tâm nguyện của cậu" Kỳ Đồ nói, "Nói chuyện khác đi."
"Khác.." Khúc Kinh Sơn nghĩ nghĩ: "Công việc sau khi trở về là cái gi?"
"Công việc?" Kỳ Đồ nhìn về phía hắn, cười lạnh một chút.
Còn nghix đêan công việc đâu? Ha hả!
"Làm sao vậy?" Khúc Kinh Sơn nghiêng người, mở to đôi mắt vô tội: "Phát sinh cái gì?"
Kỳ Đồ nỗ lực áp lực chế lửa giận của chính mình, nhẫn nại tính tình nói: "Cậu không nghĩ vì hành vi hôm nay của cậu nói cái gì sao?"
"Hành vi hôm nay của tôi?" Khúc Kinh Sơn ngồi dậy, thực nghiêm túc hỏi: "Tôi hôm nay làm sao vậy? Còn không phải là thổ lộ tổ quốc sao? Thuận tiện trấn an du khách, còn có cái gì?"
Thổ lộ tổ quốc.
Hảo đi.
Hảo đi hảo đi.
Kỳ Đồ nhìn hắn, hít sâu một hơi, sau đó lại tự mình tiêu hóa tức giận.
Nhân gia đều nói như vậy, anh lập tức không tốt phát tác, càng vô pháp chế tài hắn.
Nhưng, anh nuốt không trôi tức giận này.
Sao lại có thể như vậy quá mức? Gặp phải chuyện lớn như vậy còn một bộ vân đạm phong khinh.. Tuyệt đối không thể cứ như vậy buông tha hắn.
- - cùng tôi đấu? Cậu còn non lắm!
"Không có." Kỳ Đồ cong lên khóe miệng, xuống giường, đi hướng Khúc Kinh Sơn.
Khúc Kinh Sơn cho rằng anh muốn đánh chính mình, cuống quít dùng chăn bao lấy đầu, ở dưới hô to: "Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi cũng không dám nữa!"
Kỳ Đồ dùng sức lôi kéo chăn, chính là kéo ra một góc, làm hắn lộ ra đầu.
Anh giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, mỉm cười nói: "Cậu không sai, cậu làm rất tốt."
Khúc Kinh Sơn hoàn toàn không dám động.
Hắn nằm ở nơi đó, ngừng thở, một bên run bần bật, một bên cảm khái đại bạch thỏ thật sự không có góc chết a, như vậy cũng rất đẹp.
Tuy rằng đẹp, nhưng cũng thực khủng bố. Hắn trái tím thình thịch nhảy, mồ hôi lạnh lại toát ra tới. Lúc này liền rất muốn xin giúp đỡ ở bên ngoài, nhưng không có cơ hội!
Kỳ Đồ liền ngồi ở đầu giường hắn, bảo trì tươi cười, dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn, một chút một chút sờ đầu của hắn.
Sau lại còn bắt đầu sờ mặt hắn.
Động tác của anh thực nhẹ, thực ôn nhu, đổi cái tình cảnh Khúc Kinh Sơn khả năng đã nổ thành pháo hoa.
Nhưng hiện tại, hắn chỉ lo lắng bàn tay xinh đẹp của đối phương đang chuẩn bị, khả năng đang vuốt vuốt sẽ đột nhiên cho hắn một cái tát.
Sau một lúc lâu, Kỳ Đồ thoáng cúi đầu, ngóng nhìn đôi mắtbKhúc Kinh Sơn, thực nghiêm túc hỏi --
"Cậu thật sự, không phải muốn cùng tôi thổ lộ sao?"
Khúc Kinh Sơn trong lòng lộp bộp một chút.
Này quả thực là đề tài toi mạng a!
Hắn đương nhiên không dám thừa nhận. Nhưng ngay sau đó, Kỳ Đồ lại cho hắn một đòn trí mạng --
"Cậu nếu là dám thừa nhận, chúng ta liền ở bên nhau."