Khi Nhạc Cận Ninh nhìn thấy nụ cười này, anh ngay lập tức không hài lòng. Vì cô ấy chưa bao giờ cười như thế này trước mặt anh.
“Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ xe, tôi đi vào đây, tạm biệt…”
Niệm Ninh mở cửa và sẵn sàng đi xuống, nhưng cùng lúc đó, cổ tay cô bị một bàn tay rất nóng giữ lại.
Niệm Ninh cố rút tay ra. Nhưng cô không chỉ không rút tay ra được mà còn bị giữ chặt hơn. Cô ấy nhìn lại Nhạc Cận Ninh: “Còn gì nữa không?”
“Cảm ơn, chỉ vậy thôi sao? Cô thấy có quá đơn giản không?”
Nhạc Cận Ninh buồn bã nói. Cô liếc nhìn Nhạc Cận Ninh và nói thẳng: “Tôi là mẹ kế của anh, đó là … ừm…”
Trước khi Niệm Ninh kết thúc câu nói, miệng cô đã bị Nhạc Cận Ninh chặn lại bằng đôi môi, nhấn chìm tất cả những lời cô nói.
Hành động đột ngột của Nhạc Cận Ninh khiến cho Niệm Ninh sững sờ, cô mở mắt ra và nhìn anh không tin, anh Anh ta thực sự hôn mình trước mặt tài xế?
Có phải anh ấy muốn được thêm nổi tiếng?
Niệm Ninh bùng nổ, cảm thấy hồn loạn trong miệng, một tia sáng lạnh lẽo trong mắt, một cảm giác rối loạn!
Nhạc Cận Ninh dường như biết suy nghĩ của cô, nhếch môi lên, kích động một nụ cười với cô, và sau đó cắn vào môi cô.
“Anh ấy…”
Niệm Ninh đau đớn với những giọt nước mắt, nhìn chằm chằm vào Nhạc Cận Ninh trong sự bực tức với hi vọng chọc vào hai mắt anh ta Người đàn ông chết tiệt này! ! !
Nhạc Cận Ninh bắt gặp đôi mắt sưng vù, đầy phàn nàn và bất bình thì đột nhiên cảm thấy rất thú vị. Sự tức giận trong lòng anh không thể không tan biến.
Anh nhẹ nhàng thả cô ra, và mắt anh rơi xuống khi thấy vẫn còn máu trên miệng cô. Nhạc Cận Ninh ngay lập tức cúi đầu xuống và hôn nhẹ lên nó. Sau đó, một giọng nói hơi khàn khàn : “Hãy ngoan ngoãn, đừng nói bất cứ điều gì tôi không muốn nghe, nếu không, tôi sẽ tiếp tục trừng phạt cô như thế này?”
Niệm Ninh chà xát khóe miệng dữ dội, nhìn chằm chằm vào anh ta với một ánh mắt nghiêm khắc và đưa chân đạp mạn vào chân Nhạc Cận Ninh Nhạc Cận Ninh nhíu mày đau đớn Niệm Ninh ngay lập tức cảnh báo: “Nếu anh dám hành động như vậy một lần nữa trong tương lai, tôi sẽ bỏ đi!”
Cười trước lời nhận xét tàn nhẫn này, cô giận dữ chạy ra khỏi xe, mắng chửi anh không ngứớt.
Đúng là một tên khốn khiếp. Tên phát xít. Tên cầm thú….$%#$% Nếu cảm thấy mắng chửi mà nhẹ lòng thì cứ việc. Vã lại, cũng chẳng ai ngăn cản quyền tự do ngôn luận của cô cả.
Nhạc Cận Ninh nhìn dấu chân trên đôi giày da của mình, không chỉ khiến anh ta không tức giận, mà thay vào đó anh ta mỉm cười thích thú: “Đúng là… con mèo hoang nhỏ!”
Nhìn thấy cảnh này, người lái xe ngồi trước mặt anh muốn bội thực tình cảm Đây có phải là Nhạc Tổng, vị giám đốc máu lạnh mà bất cứ nhân viên nào cũng không dám đối diện cách trực tiếp.!
Nhìn Niệm Ninh bước vào cổng †rường, mặt Nhạc Cận Ninh trở lại hình tượng lạnh lùng và anh nói: Biểu hiện trên khuôn mặt của người lái xe trở nên nghiêm túc, và ngay lập tức khởi động xe đến công ty.
Vào buổi tối, sau giờ học, Niệm Ninh trở về biệt thự.
Khi đến giờ ăn, chỉ có một mình Niệm Ninh ở bên bàn cơm.