Ngay cả khi có giết cô ta, Niệm Tâm Như cũng sẽ không làm điều đó! Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trong đôi mắt của Nhạc Cận Ninh, ông Niệm, lo sợ Nhạc Cận Ninh sẽ nổi giận nên vội vàng quay lại và trực tiếp tát vào mặt Niệm Tâm Như Má của Niệm Tâm Như sưng lên gần như ngay lập tức. Niệm Tâm Như mở to đôi mắt đầy thất thần và hoài nghỉ: “BaI Sao ba lại đánh con?”
“Con nghĩ là con đang làm gì?” Ông Niệm khiển trách Niệm Tâm Như một cách gay gắt: “Mau trở về phòng, vẫn còn muốn ở đây để xấu hổ hay sao?”
Niệm Tâm Như bị người quản gia kéo đưa về phòng.
Ông Niệm lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu về phía Nhạc Cận Ninh và cúi đầu nói: “Nhạc thiếu, con gái tôi đã nuông chiều từ nhỏ nên sinh hư, xin ngài đừng để bụng.”
Nhạc Cận Ninh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây: “Cũng khá lâu rồi, hành lý của cô Niệm vẫn chưa được chuẩn bị xong sao, ông có cần giúp đỡ không?”
“Không cần, không cần “, Ông Niệm vội vàng nói: “Tôi sẽ thúc giục họ làm thật nhanh!”
Chỉ ba phút sau, Niệm Ninh bị nhét vào xe cùng hành lý. Bên trong xe, khoảng cách giữa Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh chỉ bằng một vài gang †ay và có một sự im lặng khó xử trong xe. Không một ai hé lời. Nhạc Cận Ninh thì vẫn giữ được sự điềm tĩnh chuẩn ˆ mực của mình. Còn Niệm Ninh thì lo sợ nên không dám nói gì. Tuy rằng rất lo sợ, nhưng Niệm Ninh cũng quyết định phá vỡ sự im lặng vì trong lòng cô có nhiều điều muốn biết.
“Ông Nhạc, cha của anh, tính khí của ông ta như thế nào?”
“Không tốt lắm.”
“Ah? Ông ấy sẽ không đánh người chứ?”
“Không.” Trước khi Niệm Ninh thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Cận Ninh tiếp tục nói thêm: “Nhưng ông ấy sẽ để người của mình làm điều đó..
Nghe xong, Niệm Ninh đột nhiên cười mà như khóc.
Nhạc Cận Ninh nói: ‘Nếu cô đã biết điều này, tại sao cô lại chọn nó?”
“Điều này không thể đổ lỗi cho tôi.
Nam nay, tôi chỉ mới 20 tuổi. Vì vậy việc kết hôn với một ông già ở độ tuổi 50 hoặc 60 là điều tôi không thể chấp nhận!”
“Ồ?” Nhạc Cận Ninh nói với một nụ cười: “Điều đó có đúng không? Cô có chắc là cô không có lý do cho mối tình đầu của mình?”
Niệm Ninh bực tức và nói: “Anh!
Dù sao, sau này tôi cũng là mẹ kế tương lai của anh……”
“Cô có chắc cô có thể làm mẹ kế của tôi?”
Thật vậy, cô đã mất sự trinh khiết trước khi kết hôn, điều đó không quan trọng bằng việc là liệu cô có còn sống để có thể rời khỏi Nhạc gia hay không.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe chở họ cũng đã đến nơi. Các vệ sĩ mặc đồ đen bước tới và mở cửa cho họ.
Niệm Ninh thậm chí còn muốn khóc khi nhìn vào dàng vệ sĩ và thâm run sợ: “họ có thể giết chết vệ sĩ của mình chỉ bằng một tay”
“Ah, tôi có thể vào sau được không?” Niệm Ninh khẩn khoản cầu xin.
“Cô nghĩ rằng có sự khác biệt giữa sớm vài phút và muộn vài phút hay không?”