Chương 499
Mười mấy phút sau, ai thắng ai thua đã rõ.
“Lâu rồi không chơi, có phải kỹ năng cờ vây của con đã thụt lùi rồi không?”
Ông Phàm nhìn bàn cờ này, hỏi một cách đầy cao thâm.
Nhạc Cận Ninh gật đầu phụ họa: “Đương nhiên là kỹ thuật đánh cờ của con không bằng ba rồi, dẫu sao ba là người dạy con chơi cờ vây mà.”
“Hầy, con nói vậy là sai rồi.” Ông Phàm vội vàng lắc đầu: “Sở dĩ con không thắng được ba là vì tâm trícủa con không ở đây, lúc trước con còn đi.
học, mới mười mấy tuổi mà đã chơi tài hơn cả ông già như ba rồi.”
Nhạc Cận Ninh nhận ra trong lời này có ẩn ý, bèn đặt cờ trắng trên tay sang một bên: “Ba, ba muốn nói gì thì nói đi ạ.”
Ông Nhạc cũng không vòng vo với Nhạc Cận Ninh, mở miệng hỏi thẳng: “Về Trương Thanh Trà, con tính thế nào?”
Thật ra Nhạc Cận Ninh đang đoán được có khả năng ông Phàm sẽ hỏi vậy khi còn trên đường đi, nhưng bây giờ chính tai nghe được, vẫn có chút khó xử, vì anh cũng chưa nghĩ ra được rốt cuộc nên làm sao với chuyện của Trương Thanh Trà và Niệm Ninh chuyện.
“Lần trước cô bé Niệm Ninh có ở đây nên ba không nói thẳng, nhưng bây giờ chỉ có hai cha con chúng ta. Con biết đấy, việc của con ba sẽ không tùy tiện nhúng tay vào, nhưng chuyện lần này, ba muốn nghe suy nghĩ của con.”
Nhạc Cận Ninh im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Con cũng không biết nữa.” Nếu anh biết nên làm thế nào thì cần gì phải ngồi đây xoắn xuýt tới xoăn xuýt đi chứ.
Nhạc Cận Ninh là con trai của ông, từ trước đến nay luôn trọng tình trọng nghĩa, thế nên ông Nhạc không cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của Nhạc Cận Ninh.
“Ba, ba có lời gì muốn nói không?”
Bỗng nhiên Nhạc Cận Ninh rất muốn nghe ý kiến của ông Nhạc.
Ông Nhạc khẽ cười: “Ba muốn nói gì à? E là con sẽ không muốn nghe những gì ba nói đâu.”
“Ba cứ nói đi ạ.’ Nhạc Cận Ninh nói.
Ông Nhạc thở ra một hơi thật dài, dường như đang nhớ lại chuyện gì: “Ba cứ thấy trận tai nạn xe cộ vào ba năm trước là lạ chỗ nào, tuy nói quả thật là Trương Thanh Trà đã cứu con, nhưng ba đã đi gặp con bé, con bé đã cứu con, không sai, nhưng nó không thích hợp làm con dâu của nhà họ Nhạc chúng ta.” Ông nói thẳng suy nghĩ trong lòng cho anh nghe.
Nhạc Cận Ninh không hiểu vì sao ‘ ông lại nói vậy.
“Có phải con không hiểu vì sao ba lại chắc chắn thế không? Thật ra cũng đơn giản, con bé Niệm Ninh đó, mặc dù bối cảnh của con bé khá bình thường, nhưng ba đã sống hơn nửa đời người, người này người kia như thế nào, cơ bản là ba đều nhìn ra tám chín phần mười.
Nhưng Trương Thanh Trà thì tâm tư quá sâu, không phải một cô gái hiền lành lương thiện.” Ông Phàm lắc đầu một cái, nói.
Nhưng Nhạc Cận Ninh lại im lặng không nói gì, bởi vì quả thật anh không đồng ý với cái nhìn của ông Phàm.
Trương Thanh Trà không màng đến tính mạng của mình mà xả thân cứu anh giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, cứu anh khỏi kiếp bị tai nạn, sự lương thiện của cô ta là một điều không thể nghỉ ngờ.
Nhưng anh cũng không muốn tranh cãi với ông Nhạc, chỉ nói sang chuyện khác, hỏi: “Vậy Niệm Ninh thì sao ạ?”
Nói đến Niệm Ninh, ông Nhạc khẽ nở nụ cười: ‘Niệm Ninh là một cô gái, thẳng tính, có lẽ là do bị ảnh hưởng từ môi trường sinh sống nên cô bé cứ có vẻ dè dặt mãi, nhưng tâm địa không xấu. Giống như bàn cờ vừa rồi vậy, khi con đã bước tới bước quan trọng nhất, ‘ nếu đi sai một nước, vậy sau này, nước đi nào cũng sai cả.”