Cô đã đến công ty vài lần, cho nên Nhạc Cận Ninh đã sớm làm cho cô một tấm thẻ để ở quầy lễ tân, cô có thể tự do ra vào công ty. : Chỉ là cô vừa vào văn phòng, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị cảnh tượng trong văn phòng làm cho kinh ngạc.
“Niệm Tâm Như? Cô… sao cô lại ngồi dưới đất?’ Niệm Ninh vốn dĩ muốn hỏi Niệm Tâm Như tại sao lại ở đây, nhưng cô nhanh chóng cảm thấy nếu hỏi như vậy lực sát thương sẽ cao hơn.
Xấu hổ ở trước mặt Niệm Ninh, khuôn mặt Niệm Tâm Như đỏ lên: “Tôi…”
“Là anh đẩy.”
Niệm Tâm Như muốn mở miệng để lấy lại một chút danh dự, nhưng Nhạc Cận Ninh liền nói trước.
“Anh đẩy?” Niệm Ninh có chút kinh ngạc.
Sắc mặt của Nhạc Cận Ninh không có chút thay đổi nào, gật gật đầu, còn đem mọi chuyện khi nãy kể lại cho Niệm Ninh.
Anh vừa định quay lại cảnh cáo Niệm Tâm Như muốn cô ta sau này làm gì cũng phải dùng đầu để nghĩ, nhưng anh không ngờ rằng vừa quay đầu lại, anh đã thấy Niệm Tâm Như đang tiến đến phía mình.
Anh luôn bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ nên không chút do dự đẩy cô ta ra, nhất thời dùng tay đẩy ra cũng không khống chế sức.
Niệm Tâm Như lại đi giày cao gót, không cao lắm, nhưng với sức tay của Nhạc Cận Ninh vừa đủ khiến cô ta ngã ra.
Niệm Ninh tự tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu mình, sau đó nhìn Niệm Tâm Như vấn đang ngồi trên mặt đất, cô không nhịn được mà cười: “Tuy rằng bây giờ không nên cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy, có chút hài hước.”
Cô rất cố gắng để không cười, nhưng chỉ cần cô nghĩ đến điều đó, thật sự rất khó để không cười.
Tâm trạng của Nhạc Cận Ninh vốn không được tốt, nhưng lúc này nhìn thấy Niệm Ninh cười rất vui vẻ, khuôn mặt anh cũng dần dần lộ ra nụ cười.
“Niệm Ninh!” Niệm Tâm Như thực sự không chịu nổi, cô từ lúc nào ở trước mặt người khác lại thảm hại như vậy.
Rõ ràng là những điều lần trước Nhạc Cận Ninh cảnh cáo cô ta đã bỏ ngoài tai.
“Sao anh không đỡ cô ấy lên.” Niệm Ninh buồn cười hỏi.
Những lời khách sáo như vậy vẫn cần phải nói, dù sao trong mắt người ngoài, cô vẫn là chị của Niệm Tâm Như.
“Anh có thói quen sạch sẽ, không động vào những thứ bẩn thỉu.” Nhạc Cận Ninh nói xong mặt không chút thay đổi.
Khuôn mặt của Niệm Tâm Như đột nhiên chuyển từ xanh sang trắng, từ trắng sang đỏ, và từ đỏ sang tím.
Niệm Ninh lại muốn cười, nhưng lần này cô đã kiêm chế thành công, không cười thành tiếng.
“Niệm Ninh, chị đừng có vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, để xem chút nữa chị còn có thể vui vẻ như vậy ra ngoài không.” Niệm Tâm Như liên đứng lên, lấy điện thoại của mình ra.
Nhìn như vậy, thật giống như trong điện thoại của cô ta có bí mật gì động trời.
Niệm Ninh chưa bao giờ làm chuyện xấu, nửa đêm không sợ ma gõ cửa.
Niệm Tâm Như như vậy không thể khiến cô lo lắng, chỉ là trong lòng cô lại rất mong chờ muốn xem xem trong điện thoại của Niệm Tâm Như có thứ gì mà có thể khiến cô ta tự tin đến thế.
Cô không sợ hãi nói: “Được thôi, chúng ta cùng chờ xem’.