Nhạc Cận Ninh quay người đi thẳng vào phòng, quả nhiên thấy Niệm Ninh đang một mình ngồi tựa trên ghế salon, trong ngực ôm một cái gối, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Anh bước tới, nhẹ nhàng lấy cái gối Niệm Ninh đang ôm để sang một bên, lúc này mới bế cô lên phòng ngủ trên lầu.
Không biết là động tác của Nhạc Cận Ninh có ảnh hưởng, hay là Niệm Ninh vốn ngủ không sâu giấc, cho nên cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.
“Anh về từ khi nào vậy?” Niệm Ninh vòng tay ôm lấy cổ Nhạc Cận Ninh, gương mặt vốn đang mệt mỏi lập tức tràn ngập nụ cười.
Nhạc Cận Ninh cúi đầu hôn lên mặt Niệm Ninh một cái, nói: “Vừa mới về thôi, giờ anh bế em lên phòng ngủ nghỉ ngơi.”
Niệm Ninh gật nhẹ đầu, để mặc Nhạc Cận Ninh đưa cô về phòng ngủ.
Nhạc Cận Ninh đặt Niệm Ninh lên trên giường, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn ít công việc, xong việc anh sang ngủ với em.”
Niệm Ninh vốn cho là Nhạc Cận Ninh sẽ ngủ cùng với cô, nhưng anh vừa bế cô trở về phòng ngủ, quay người đã muốn sang phòng làm việc, cô cảm thấy không vui lắm: “Hôm nay chúng ta vừa mới trở về, sao anh lại bận rộn như thế chứ?”
“Công ty còn rất nhiều việc khác chưa được xử lý, chờ anh xử lý xong thì lại sang với em. Ngoan.”
Niệm Ninh trông thấy Nhạc Cận Ninh bày ra dáng vẻ nghiêm túc như vậy, cho nên cũng chỉ đành buông tay Nhạc Cận Ninh ra: “Vậy được rồi, anh đừng làm việc muộn quá.”
Niệm Ninh nhìn theo bóng dáng của Nhạc Cận Ninh, lần đầu tiên cảm thấy mấy lời “Công ty còn có việc” lại khiến người ta cảm thấy phiền chán như thế. Trong lòng cô không ngừng tự thuyết phục mình, phải hiểu chuyện một chút, không thể quấy rầy đến công việc của Nhạc Cận Ninh.
Nhưng mặc dù như thế, trong lòng cô vân có chút không vui. Chẵng lẽ cô lại không quan trọng bằng công việc sao?
Niệm Ninh nằm trên giường lật qua lật lại, nhưng vẫn chẳng có chút buồn ngủ nào.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, trời đã sắp sáng rồi, thế nhưng Nhạc Cận Ninh vẫn còn ở trong phòng làm việc chưa ra.
Cô thấy hơi lo lắng, bèn khoác tạm một chiếc áo khoác, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng sách, cô trông thấy đèn trong phòng vân còn sáng.
“Mợ chủ, đã muộn như thế này rồi, sao cô còn chưa ngủ?” Chú Vương bồng nhiên đi lên lầu, trông thấy Niệm Ninh vẫn còn đang đứng ở ngoài hành lang, bèn tới hỏi.
“Không có gì, chỉ là không ngủ được nên muốn ra ngoài một chút.” Niệm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Đúng rồi, có phải Nhạc Cận Ninh vân luôn ở trong phòng sách không đi ra không?”
Chú Vương nhìn cánh cửa phòng sách một lát, đã mấy tiếng trôi qua rồi, Nhạc Cận Ninh vân không bước ra khỏi phòng, ông ấy nói: “Có lẽ tâm trạng của cậu chủ không được tốt. Trước kia khi tâm trạng của cậu ấy không được tốt, cậu ấy sẽ ở một mình trong phòng sách”
Tâm trạng không tốt.
Niệm Ninh không nghĩ ra lý do vì sao tâm trạng Nhạc Cận Ninh lại không tốt, chẳng lẽ là vì công việc của công ty sao? : Cô như có điều suy nghĩ gật nhẹ đầu: “Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn chú Vương.”
Chú Vương rất ôn hòa nói: “Mợ chủ khách khí rồi, không có việc gì thì tôi đi xuống trước đây.”