Nhạc Cận Ninh Hóa ra, thật sự không phải cô đang nằm mơ, chẳng qua là trải nghiệm lại chuyện trước khi hôn mê mà thôi.
So với trong mơ, cảnh khác biệt duy nhất là sau đó Nhạc Cận Ninh đã cứu cô lên.
“Vậy không phải anh luôn ngồi đây trông em cho đến khi em tỉnh lại đấy chứ?” Lúc này Niệm Ninh mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh mình, mái tóc ngắn chỉnh tê bây giờ rối bời, quần áo trên người cũng ẩm ướt, trách không được vừa rồi lúc ôm anh cô luôn cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Nhạc Cận Ninh không trả lời Niệm Ninh mà hỏi ngược lại: “Em có chỗ nào không thoải mái không? Nếu không thoải mái ở đâu thì em tuyệt đối đừng chịu đựng, biết chưa?”
Niệm Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Anh yên tâm đi, em không sao, ngược lại là anh đó, nhanh đi về thay bộ quần áo khác đi, tí nữa xui xẻo lại cảm lạnh.”
“Anh…” Nhạc Cận Ninh không yên tâm để Niệm Ninh ở lại một mình.
“Nghe lời đi, nhanh về thay quần áo, với lại em thấy hơi đói, anh nấu hộ em một ít cháo được không?” Nhạc Cận Ninh mở mồm ra, Niệm Ninh biết ngay anh muốn từ chối lời đề nghị của cô, cho nên cô cắt ngang lời Nhạc Cận Ninh muốn nói luôn, cũng lấy lí do muốn ăn cháo anh tự nấu để anh về thay bộ quần áo khác. : Cũng may khách sạn Nhạc Cận Ninh đặt là phòng có kèm theo một phòng bếp nhỏ, nếu không thật sự cô không biết phải lấy lý do gì mới có thể để cho người này đi về.
Lông mày Nhạc Cận Ninh nhíu chặt, sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đúng lúc này…
Cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người ở bên ngoài gõ, Tiền Thụy vừa mới vào cửa, đã nói luôn với Nhạc Cận Ninh: “Tổng giám đốc Nhạc, chuyện anh dặn tôi đã làm xong, đã chấm dứt việc hợp tác với Tổng giám đốc Lý.”
Niệm Ninh hơi nghỉ ngờ một chút: “Anh và Tổng giám đốc Lý chấm dứt hợp tác?”
Vừa nhắc tới chuyện này, thì đôi mắt của Nhạc Cận Ninh lóe lên mọt tia lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng: “Lý Tây Tây hại em bị như thế này, bọn họ còn muốn hợp tác sao?”
Nhưng mà chỉ riêng chấm dứt hợp tác thôi vẫn chưa đủ, cộng thêm vết thương trên người Niệm Ninh mà bọn họ đã gây ra thì nhất định anh sẽ trả lại gấp mười lần. : Niệm Ninh sợ Nhạc Cận Ninh cứ mặc quần áo ướt thì thật sự sẽ bị ốm, lập tức nói: “Được rồi, trước tiên đừng nói đến chuyện này, anh nhanh đi về thay quần áo, nếu thực sự không yên tâm thì hiện tại Trợ lý Tiên không phải đã tới sao? Để anh ta ở cùng em là được.
Nhạc Cận Ninh vấn không yên lòng về Niệm Ninh: ‘Thật sự em không có chỗ nào không thoải mái à?”
Niệm Ninh bất đắc dĩ nói: “Em thật sự không sao.”
Vừa rồi chẳng qua cô chỉ uống mấy ngụm nước mà thôi, cũng không có gì đáng ngại.
Nhạc Cận Ninh không lay chuyển được Niệm Ninh, cuối cùng đành phải làm theo lời cô, chỉ có điều trước khi đi, lại dặn đi dặn lại Tiền Thụy, bảo anh ta nhất định phải chăm sóc Niệm Ninh tốt, nếu có tình huống gì ngoài ý muốn, nhất định phải gọi điện thoại cho anh.
Mãi cho đến nửa giờ sau, anh mới rời khỏi phòng bệnh.
Thấy anh đi, Niệm Ninh vừa định nằm xuống nghỉ ngơi một lúc thì có một y tá trẻ đi vào nói: “Cô Niệm, truyền nước xong nếu cô không thấy khó chịu ở đâu thì có thể xuất viện.”
Niệm Ninh gật đầu nhẹ: “Được, cảm ơn”
Cô ý tá trẻ rất nhanh đã treo nước muối xong, cô ta thản nhiên liếc mắt nhìn Tiền Thụy ở bên cạnh, hỏi: “Cô Niệm, quý ngài vừa rồi đưa cô tới đây đâu?”