Cho đến lúc này, Lý Tây Tây vẫn luôn ngây ngốc đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt giờ mới phản ứng được.
“Tôi… Tôi, không phải tôi cố ý.” Cô sợ Nhạc Cận Ninh sẽ truy cứu, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, lập tức mở miệng nói.
Cả người Nhạc Cận Ninh đều là nước, nước ở phần tóc trên trán không ngừng chảy xuống, đôi mắt đỏ tươi, anh nhìn Lý Tây Tây đứng cách đó không xa, thản nhiên nói: ‘Cô nhất định phải chết.”
Năm chữ đơn giản, nhưng từng chữ như nặng ngàn cân, đập vào người Lý Tây Tây.
Cô ta nghĩ đến sự kiêng dè của ba mình đối với Nhạc Cận Ninh, và lời cảnh cáo của anh nói với mình, cả người cô ta như đang ở trong hầm băng: “Tổng giám đốc Nhạc, không phải, anh nghe tôi giải thích, chuyện không…” ụ “Cô cút ngay cho tôi!” Nhạc Cận Ninh lười nghe Lý Tây Tây nói nhảm, anh ôm Niệm Ninh chạy một mạch ra xe.
Thế nhưng, mọi chuyện cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng.
Hiện tại chính là đỉnh điểm của giờ tan tầm, Nhạc Cận Ninh không ngừng nhấn còi, nhưng xe cộ trên đường vây kín chật như nêm.
Anh nhìn về phía Niệm Ninh ngồi bên cạnh ghế lái còn đang hôn mê.
“Chết tiệt!Anh thấp giọng chửi mắng, hai tay đập mạnh vào tay lái.
Hiện tại Niệm Ninh đang hôn mê, anh không biết cô có nguy hiểm đến tính mạng không, cho nên nhất định phải nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.
Không thể đợi thêm nữa! ! !
Nghĩ vậy, Nhạc Cận Ninh cắn răng, bỏ đai an toàn ra, quay người bế Niệm Ninh đang ngồi ghế bên cạnh xuống xe, cứ như vậy ôm vào trong ngực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Mặc dù như thế, nhưng khi đến Ị bệnh viện cũng đã là chuyện của nửa giờ sau. : Niệm Ninh bị đẩy vào phòng cấp cứu, bởi vì bế cô chạy trong một thời gian dài cho nên Nhạc Cận Ninh kiệt sức ngồi liệt trên mặt đất.
Nửa giờ sau, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, lúc này Nhạc Cận Ninh mới miễn cưỡng từ dưới đất đứng lên, lập tức căng thẳng hỏi: ‘Bác sĩ, cô ấy thế nào?”
Sắc mặt của anh rất khó coi, sợ bác Sĩ nói ra tin tức xấu.
Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống: “Anh đừng lo lắng, bệnh nhân chỉ bị sặc mấy ngụm nước trong phổi, cũng không gì nghiêm trọng, có thể là cô ấy vì quá sợ hãi cho nên mới hôn mê, chờ cô ấy tỉnh lại nếu không có chuyện gì thì có thể xuất viện.”
Nghe thấy bác sĩ nói Niệm Ninh không sao, nỗi lòng lo lắng của Nhạc Cận Ninh rốt cục cũng được giải tỏa.
Rất nhanh đã có y tá đẩy Niệm Ninh từ trong phòng cấp cứu sang phòng điều trị bình thường.
Nhạc Cận Ninh cứ ngồi lẳng lặng như vậy ở mép giường bệnh, nhìn về phía Niệm Ninh giống như búp bê kia.
“Thưa anh, anh có muốn đi tắm nước ấm và thay quần áo không, anh thế này sẽ bị lạnh.” Y tá thấy hiện tại cả người Nhạc Cận Ninh vẫn ướt sũng nước nên có lòng tốt nhắc nhở.
Thế nhưng Nhạc Cận Ninh lại lạnh mặt, từ chối: “Không cần, tôi không sao.”
Hiện tại anh chỉ muốn im lặng ngồi ở bên cạnh giường, trông coi cô, không muốn tiếp tục xa rời cô nữa.
Vừa rồi ở bữa tiệc, nếu không phải anh đi nghe điện thoại, bỏ Niệm Ninh qua một bên, thì cô sẽ không bị rơi vào trong nước, hiện tại cũng sẽ không hôn mê bất tỉnh.