Nhạc Cận Ninh kiên định gật đầu và nói: “Nếu em về được thì đương nhiên em có thể về.”
Nhìn dáng vẻ thấy không có vấn đề gì của anh Niệm Ninh không nghĩ nhiều, quay lại sân bay định đi mua vé máy bay bay về.
Nhưng vừa đi mấy bước thì như nhớ ra gì đó, cô lại quay lại: Chứng minh thư của em đâu?”
“Ở nhà.” Nhạc Cận Ninh vô cùng chân thành nói sự thật tàn khốc với Niệm Ninh.
“Anh…Nhạc Cận Ninh anh rõ ràng là cố tình!” Niệm Ninh tức điên thật rồi.
Anh đưa cô đi, quần áo điện thoại đến cả đồ dùng sinh hoạt lặt vặt cũng chuẩn bị hết. Thế mà tên đàn ông xấu xa này lại không mang chứng minh thư của cô đi, rõ ràng là không muốn cô tự mình về. Không có chứng minh thư thì cô mua vé kiểu gì, mặt dày ư? Sợ là sẽ bị bảo vệ tưởng là bị thần kinh và bắt đi.
Nhạc Cận Ninh nhìn bộ dạng tức giận của cô nhưng chỉ cười nói: “Em cứ coi như là đi chơi có được không? Việc đi thăm bà đợi chúng ta về anh sẽ đưa em đi viện điều dưỡng ngay lập tức được không?
“Không được.” Niệm Ninh từ chối thẳng thừng đề nghị của anh, quay người lên xe trước Nhạc Cận Ninh.
Hai người cùng tới khách sạn.
“Tôi muốn đặt hai phòng.” Niệm Ninh đứng trước lễ tân mặt dữ dăn nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Anh hoàn toàn không để ý đến mong muốn của cô mà bắt cô tới đây, còn muốn tối nay ngủ chung một giường?
Nằm mơil!!
“Một thẻ chứng minh thư chỉ được đặt một phòng thôi.” Nhạc Cận Ninh rất cam chịu nhìn Niệm Ninh nói rồi nhìn sang cô lễ tân.
“Cô ơi, thật ngại quá, anh này nói không sai, một thẻ chứng minh thư chỉ được đặt một phòng, hơn nữa phòng của anh ấy đã được đặt trước mấy ngày rồi.” Cô lễ tân lịch sự nói ra sự thật.
Niệm Ninh gật đầu nhưng sắc mặt không hề cam tâm mà liếc sang Tiền Thụy đứng sau Nhạc Cận Ninh: “Trợ lý Tiền, anh có ngại cho tôi mượn chứng minh thư không?”
Tiền Thụy khổ cực nói: “Cô Niệm, nếu †ôi cho cô mượn chứng minh thư, tối nay e là tôi ngủ ngoài đường mất.”
Ý vừa nấy của Nhạc Cận Ninh anh ta đã hiểu rõ, nếu lúc này anh ta cho Niệm Ninh mượn chứng minh thư chắc là anh ta không còn giữ được việc nữa.
Niệm Ninh nghe vậy chỉ đành vứt bỏ ý định này đi, không thể vì cô muốn ở một mình một phòng mà để người ta ngủ ngoài đường, việc này cô không làm được.
Cuối cùng Niệm Ninh chỉ đành ủ rũ vào phòng Nhạc Cận Ninh trước ánh mắt đắc ý của anh. Cô vào phòng rồi ngang ngược ngồi trên ghế sô pha, thi thoảng lại lướt lướt màn hình điện thoại.
Nhạc Cận Ninh sắp xếp va li xong xuôi rồi mới đi đến bên Niệm Ninh nói: “Anh đưa em đi chỗ này.”
Niệm Ninh ngó lơ lời anh nói, không định quan tâm đến người nào đó xấu xa gian xảo. Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh không nói gì cũng không tức giận, anh chỉ giật lấy điện thoại của Niệm Ninh rồi ném vừa sang một bên.
“Nhạc Cận Ninh anh đừng quá đáng quái” Niệm Ninh tức giận nói, cô vẫn còn chưa hết tức, Nhạc Cận Ninh lại dám chọc vào cô.
“Em nghe anh nói đã.” Nhạc Cận Ninh vô cùng bất lực, trong lòng thâm thở dài, tức giận kinh thật, nhưng may mà anh còn có chiêu tủ.
Anh nói tiếp: “Anh đưa em đến chỗ này, không phải quán cà phê, quán ăn hay khu vui chơi thông thường đâu, chắc chắn em sẽ thích, đồ ở đó toàn là đồ em có hứng thú.”