Nói xong, bèn mở hộp đựng bánh kem ra, dùng cái nĩa nhỏ xắn một miếng, đưa lên miệng Nhạc Cận Ninh, có vẻ mong chờ hỏi: “Thế nào? Có phải là rất ngon không?”
Đôi lông mày đang cau chặt lại của Nhạc Cận Ninh dần dần giãn ra, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt: “Ăn ngon.”
Một miếng bánh nhỏ vừa cho vào miệng, Nhạc Cận Ninh đã ăn hết rất nhanh, sau đó anh lại hé miệng với Niệm Ninh. Niệm Ninh nhanh chóng hiểu ra ý tứ của anh, lại xắn tiếp một miếng bánh kem nữa, đưa đến miệng anh.
Nhạc Cận Ninh cẩn thận cảm nhận hương vị một chút: “Hương vị của cái bánh kem này có hơi kì lạ.”
Niệm Ninh không hiểu cho lắm.
Kì lạ?
Sao lại kì lạ chứ. Trước kia khi cô đi ngang qua cửa hàng đó đã ghé vào mua ăn thử một lần, rõ ràng là ăn rất ngon mà.
“Chỗ nào lạ thế?” Vừa nói, cô vừa chuẩn bị nếm thử một miếng.
Nhưng mà, cô vừa mới cầm cái nĩa nhỏ kia lên, đã bị Nhạc Cận Ninh giữ tay lại, ngay sau đó, anh ghé lại gân chạm lên cái miệng nhỏ của Niệm Ninh, đút một nửa miếng bánh kem vừa ăn vào trong miệng vào miệng cô, sau đó mới hài lòng buông cô ra.
Niệm Ninh lập tức hiểu ra khi nãy anh mới nói kì lạ nghĩa là gì. Nghĩ đến chuyện bọn họ vấn còn đang đứng ở trước cổng trường, cộng thêm vẻ bề ngoài có thể coi là đẹp trai của Nhạc Cận Ninh, đã hấp dẫn mấy nữ sinh khác không ngừng ngó về phía bên này từ lâu, sau động tác ban nãy của anh, càng khiến những người xung quanh nhao nhao nhìn về phía bọn họ nhiều hơn. Trời ạI Hành động thân mật vừa rồi của Nhạc Cận Ninh, tất cả mọi người đều thấy được, trên mặt Niệm Ninh bắt đầu phát ra hơi nóng.
“Anh cứ từ từ ăn đi.” Niệm Ninh đỏ mặt, ngại ngùng nhét miếng bánh kem vào tay Nhạc Cận Ninh, rồi quay người vội vàng lên xe.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô gái nhỏ nào đó, những phiền muộn trong công việc khiến Nhạc Cận Ninh mỏi mệt, bây giờ cũng đã giảm đi không ít.
Anh lập tức đi theo cô, vừa lên xe đã thấy Niệm Ninh tức giận ngồi trong một góc. Nhìn thấy anh ngồi vào ngay bên cạnh, ngay cả vẻ mặt tốt một chút cô cũng không thèm bày ra cho anh.
“Ha ha… Nhạc Cận Ninh không nhịn được phải bật cười.
Trước mặt mọi người, lại còn là ở trước cổng trường học, anh cứ dùng hành động như vậy với cô, nếu như .
chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này làm sao cô còn mặt mũi để đến trường lên lớp nữa chứ!
Không!
Chuyện này chắc chăn là sẽ bị truyền đi! Nghĩ đến đây, Niệm Ninh lập tức hối hận đến phát điên. Vừa nấy cô mua cái gì không mua, mà lại cứ phải đi mua bánh kem là sao. Đúng là tự lấy đá đập chân mình!
“Không cười cái gì cả, chẳng qua là khi nhìn em tức giận…” Nhạc Cận Ninh nói được một nửa thì ngừng lại.
“Lúc em tức giận thì làm sao?” Niệm Ninh bĩu môi, tức giận hỏi.
“Không sao cả, chỉ là… Nhìn như con cá nóc.” Trong mắt Nhạc Cận Ninh có nụ cười dịu dàng.