Thấy câu trả lời của Nhạc Cận Ninh kiên quyết như vậy, Niệm Ninh đành phải dịu lại trước. Bởi vì lấy đá chọi đá với anh, hiển nhiên không chiếm được quả ngọt.
“Nhạc Cận Ninh, chỉ một lần thôi, có được không?” Cô từng chút từng ˆ chút một ngồi bên cạnh Nhạc Cận Ninh, dường như rất ngoan ngoãấn, chờ đợi anh thỏa hiệp.
Chỉ là đáng tiếc, người nào đó dường như không thèm để ý đến cô.
Nhạc Cận Ninh bất ngờ đứng dậy và ôm ngang Niệm Ninh trở về phòng.
Niệm Ninh bị giật mình, vô thức đưa tay ôm cổ Nhạc Cận Ninh: “Này!
Anh làm gì thết”
Nhạc Cận Ninh võ mông trừng phạt Niệm Ninh, uy hiếp: ‘Kêu lớn như vậy, nếu để bà nội nghe thấy, thì việc này không liên quan đến anh.”
“Hừmm…” Niệm Ninh vô thức che miệng lại khi nghe những lời của Nhạc Cận Ninh nói.
Nhạc Cận Ninh nhìn người phụ nữ nhỏ bé nào đó giận nhưng không dám nói. Vốn là vì vợ lại dám ngủ riêng với anh, vẻ mặt như mây đen liền đen đi vài phần.
Cho đến khi hai người trở về phòng ngủ, Niệm Ninh mới dám chống lại: “Nhạc Cận Ninh, sao anh có thể quá đáng như vậy? Em chỉ muốn ngủ với bà một đêm mà thôi, anh lại không đồng ý, anh…’ “Em muốn ngủ với bà nội, anh không phải không đồng ý, nhưng trong kinh doanh, bỗng dưng khi không để em đi, có phải anh có chút quá thiệt thòi không?” Nhạc Cận Ninh trực tiếp ngắt lời Niệm Ninh, rất gian xảo nói.
Niệm Ninh nghe những gì anh vừa nói, cũng như vẻ mặt “nhìn chằm chằm như hổ đói” của anh, đột nhiên ngửi thấy mùi của ” mưu mô’.
“Vì em đã cướp đoạt quyên lợi của anh, vậy thì anh phải lấy lại trước để đảm bảo rằng anh sẽ không bị lỗ.” Nói xong, Nhạc Cận Ninh liền trực tiếp …
Anh không cho Niệm Ninh cơ hội để nói không, trực tiếp chặn cái miệng đỏ thâm, ngang ngược mà không mất đi dịu dàng. Khi Nhạc Cận Ninh đưa ra điều kiện để trao đổi, thì đã biết rằng anh không phải không đồng ý cho cô ngủ với bà nội.
Chẳng qua là muốn kiếm một số lợi ích từ cô, sợ cô không đồng ý, vì vậy mới cố tình không đồng ý, để dễ dàng chiếm tiện nghi trên người cô. Cho dù bị cô nhìn thấu, cũng không vạch trần Nhạc Cận Ninh, thay vào đó cô đứng nhón chân lên, vui vẻ đáp lại nụ hôn của anh.
Vốn dĩ Nhạc Cận Ninh chỉ muốn hôn một cách đơn giản, nhưng người nào đó đáp lại bất ngờ làm anh không kịp đề phòng, thành công châm lên ngọn lửa nhỏ trong cơ thể của người nào đó, thậm chí có xu hướng càng đốt càng cháy.
Sau đó, anh…
“Ừm …” Nhận thức được hành động của anh, Niệm Ninh vô thức nắm lấy hai tay anh và phát ra âm thanh phản kháng.
Chẳng qua rõ ràng là phản kháng không có tác dụng gì, ngược lại mang đến cho ai đó cảm giác muốn chinh phục.
“Đây là do em tự chuốc lấy.” Nhạc Cận Ninh trực tiếp nắm lấy hai tay cô dễ như trở bàn tay, đưa cao qua khỏi đỉnh đầu, một tay có thể giữ chặt cô.