“Vâng, cháu biết rồi, bà nội.” Cô gật đầu, cô biết Nhạc Cận Ninh thích mình.
Cô biết rất rõ. Thấy Nhạc Cận Ninh tỉ mỉ chuẩn bị tất cả, cô không muốn biết cũng không được. Nhạc Cận Ninh đột nhiên lên tiếng: “Em đứng ở đây đừng nhúc nhích, còn một thứ nữa chưa đưa cho em.”
“Là cái gì?” Niệm Ninh tò mò hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết.” Nhạc Cận Ninh không trực tiếp trả lời mà đi qua chỗ khác.
Không lâu sau, anh đẩy một xe đồ ăn không biết lấy từ đâu.
“Đây là…” Niệm Ninh nghi ngờ nhìn anh, không biết Nhạc Cận Ninh đang làm trò gì.
Nhưng trong lòng vần tràn đầy chờ mong.
Nhạc Cận Ninh đẩy xe đồ ăn đến trước mặt cô: “Em mở ra nhìn đi.”
Tuy Niệm Ninh nghỉ ngờ, nhưng vẫn mở hộp trên xe thức ăn theo lời của Nhạc Cận Ninh. Một chiếc bánh Mousse hình trái tim không lớn không nhỏ màu xanh nước biển xuất hiện trước mặt cô.
“Hôm nay là sinh nhật của em, sao có thể thiếu bánh kem chứ, ước một điều ước đi.” Khóe miệng Nhạc Cận Ninh nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Tiếp theo, anh lấy nến ra, tự tay thắp nến cho cô. Một lát sau, Niệm Ninh nhìn ngọn nến mà ước, có lẽ sau khi ước, điều ước của cô sẽ thành hiện thực. Lúc ước xong, Niệm Ninh nghiêm túc thổi tắt ngọn nến.
Cô ngồi trên ghế sô pha, chống cảm, gương mặt xinh đẹp nhìn Nhạc Cận Ninh.
“Điều ước là để thực hiện, nói không chừng anh có thể giúp em thực hiện điều ước thì sao?” Nhạc Cận Ninh cười nói.
Niệm Ninh nghe thấy lời của Nhạc Cận Ninh, sắc mặt cứng đờ, nhưng che giấu rất nhanh.
Sau đó cô làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Thật ra em cũng không ước gì cả, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng chọc em giận được không?”
Nhạc Cận Ninh không ngờ rằng mong ước của Niệm Ninh lại đơn giản đến thế.
“Mong muốn của em chẳng lẽ chỉ đơn giản như vậy? Nhưng anh đồng ý với em.” Anh chưa bao giờ thực sự tức giận với cô.
Niệm Ninh nhìn Nhạc Cận Ninh, chậm rãi đi đến sau lưng anh, nhẹ nhàng vòng qua eo anh.
“Nhạc Cận Ninh, em thực sự rất thích anh.” Cô bỗng nhiên chủ động nói ra như thế.
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng giữ lấy mu bàn tay của Niệm Ninh, quay người lại và nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Anh cũng vậy.”
Ở trong vòng tay của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh cảm thấy một loại cảm giác an toàn mà trước đây chưa từng thấy.
“Nhạc Cận Ninh.” Niệm Ninh lặng lẽ tận hưởng sự ấm áp do vòng tay của Nhạc Cận Ninh mang lại, khẽ thì thầm.
Nhạc Cận Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em thực sự không muốn rời xa anh.” Niệm Ninh nhẹ nhàng nói.
Cô thực sự, thực sự không muốn rời đi, chỉ đáng tiếc …