“Vợ, em thật tốt.” Nói xong, Nhạc Cận Ninh hôn lên trên trán Niệm Ninh.
Sau khi ở quán bar chơi được một lúc, Tần Tuyết Tùng lấy lý do anh ta có việc nên đi trước. Nhạc Cận Ninh thấy Niệm Ninh hình như cũng hơi mệt, không lâu sau, cũng lại đưa cô về thẳng nhà.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Cận Ninh phải đi đến công ty sớm. Thế nhưng, trong lòng Niệm Ninh cũng không được tốt. Chuyện xảy ra ngày hôm qua, vẫn còn sở sờ ở trước mắt cô.Những gì Tần Tuyết Tùng nói, cô cũng không nhớ rõ.Niệm Ninh càng nghĩ càng nghĩ càng thấy lo lắng, cô phải nghĩ ra cách để tìm hiểu rõ ràng, người đàn ông đêm hôm đó rốt cuộc có phải là Tần Tuyết Tùng hay không.
Nếu không, trong lòng cô sẽ cảm thấy thấp thỏm không yên tâm.Sáng sớm khi ăn sáng xong, chào chú Vương , Niệm Ninh lập tức đi đến trường học. Tuy nhiên, sau khi xe đưa cô đi rời khỏi. Niệm Ninh xin nghỉ, trực tiếp rời trường học, xoay người đón xe đi đến quán rượu đêm hôm đó.Có thể, từ những ghi chép về những người thuê phòng để tìm ra, người đàn ông đêm hôm đó rốt cuộc là ai, hình dáng chung chung của người đó như thế nào, có thể có người nhớ kỹ. Đêm hôm đó người đó rốt cuộc là ai, đại khái hình dạng thế nào. Khi đi tới quán rượu, Niệm Ninh đi thẳng đến chỗ tiếp tân.
“Tiểu thư, phiền cô giúp tôi kiểm tra một chút về người mà đã thuê phòng 1306 cách đây một tháng trước?”
= Cô gái đứng trước quầy đồng ý: “Được, xin cô chờ một chút.”
Cũng không lâu lắm, cô gái trước quầy liền xin lỗi với cô nói: “Thưa cô, ngại quá, bởi vì hệ thống đã đổi mới, cho nên không tra được hộ gia đình ở 1306 một tháng trước là ai, nhưng căn nhà đó đã được một quý khách họ Tần thuê lại trong thời gian dài.”
Quý khách họ Tân?
Tần Tuyết Tùng? Lễ nào tối hôm đó thật sự là Tần Tuyết Tùng? Tuy không tra được một tháng trước ai ở phòng 1306, nhưng cô gái trước quầy đã nói, căn phòng được một người họ Tân thuê dài hạn.
Hơn nữa, thêm lời tối hôm qua Tần Tuyết Tùng nói, trên cơ bản cô đã có thể kết luận, người đàn ông đêm đó…Chính là Tân Tuyết Tùng! Nếu hai chuyện giống nhau, còn có thể xem là trùng hợp, nhưng nhiều chuyện trùng hợp như vậy thì chuyện này là chính xác.
Cho dù cô có muốn lừa mình dối người, cũng không thể tự gạt mình. Cho nên đứa bé trong bụng của cô, thật sự là của Tần Tuyết Tùng. Sợ, hiện tại cô thật sự rất hoảng sợ.
Cô hoàn toàn không biết phải làm sao? Cô vậy mà lại ngủ chung với bạn tốt của Nhạc Cận Ninh? Còn có con của anh ta? Câu chuyện máu chó như vậy, thật sự xảy ra trên người cô…Hiện tại Niệm Ninh cực kỳ mong muốn đây chỉ là một giấc mơ hoang đường: Nhưng cô hiểu rõ, đây không phải là mơi Niệm Ninh hồn bay phách lạc, đang chuẩn bị rời khách sạn, đúng lúc này…Một người đàn ông từ đối diện đi tới, khi thấy rõ bộ dáng của người đàn ông, con ngươi của Niệm Ninh hơi co lại, tim đập loạn nhịp. Cả người cô cứng ngắc đứng tại chỗ.
“Cô Niệm.” Mà lúc này, Tần Tuyết Tùng đã thấy Niệm Ninh, đi về phía cô.
“Tôi còn có việc, đi trước.” Trong đầu Niệm Ninh một mớ hỗn độn, cô không biết phải làm gì, chỉ có thể hoảng hốt tránh đi.
Sau khi chạy ra khỏi khách sạn, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Tần Tuyết Tùng không đuổi theo, lúc này mới thở ra một hơi. Lập tức cả người cô như mất đi hết sức lực, mệt mỏi ngồi ở ven đường, nhìn qua có chút lạc lõng, đầu óc của cô trống rỗng, không nghĩ được gì.