Nhưng giờ đã thật sự chứng minh rồi, cô vẫn cảm thấy hoảng loạn. Hơn nữa, từ đó đến giờ, cô chỉ qua đêm ở quán bar đó, với người đàn ông lạ…
Nghĩ đến đây, máu trên mặt Niệm Ninh như bị rút sạch, toàn bộ sức lực toàn thân như bị rũ bỏ. Giờ cô đang mang thai con của một người đàn ông lạ, cha của đứa bé tròn méo thế nào cũng không rõ, cô phải làm sao?
Niệm Ninh nước mắt lưng tròng sờ lên bụng mình, lâm vào mê mang.
Cô có dám nói cho Nhạc Cận Ninh biết chuyện này không? Niệm Ninh siết chặt báo cáo trong tay đến lộ đốt trắng, nhận ra mình cảm thấy vô cùng sợ việc nói với Nhạc Cận Ninh sự thật.
Anh sẽ cho răng cô là đứa con gái dâm tiện, dễ dãi sao?
Vừa nghĩ tới chuyện Nhạc Cận Ninh sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, hơi thở của Niệm Ninh cứng lại, trái tim hơi khó chịu đau đớn. Đang lúc Niệm Ninh hoang mang lo sợ, đúng lúc này…
“Niệm Ninh?” Giọng nói của Nhạc Cận Ninh vang lên càng gần.
Nguy rồi, là Nhạc Cận Ninh trở vềI Niệm Ninh giật nảy mình, tay chân luống cuống nhét báo cáo vào trong túi, trong khoảnh khắc nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, cô theo bản năng mà giấu nó sau lưng.
Nhạc Cận Ninh nhíu mày nhìn dáng vẻ lo sợ của cô, nghi hoặc nhìn cô: ‘Em không sao chứ?”
“Không sao.” Niệm Ninh nói nhanh, che mũi muốn đi ra ngoài, dáng vẻ rất khó chịu, nói: “Đi nhanh một chút, mùi nước khử trùng ở đây thật khó ngửi.”
Sắc mặt cô hơi khó coi, dáng vẻ tâm sự nặng nề, cô gái nhỏ này, rốt cuộc là thế nào vậy?
Đột nhiên Nhạc Cận Ninh đưa tay giữ chặt Niệm Ninh, ánh mắt u tối: “Kết quả thế nào?”
Ngược lại anh muốn xem, rốt cuộc Niệm Ninh bị gì, chẳng lẽ thân thể xảy ra vấn đề gì?
Niệm Ninh cố lắc đầu, răng cắn chặt, nói: ‘Kết quả không có gì đáng lo, anh đừng xem.”
Cô càng như vậy, Nhạc Cận Ninh càng không yên lòng: “Sau khi nhìn kết quả anh mới chắc chắn được.”
Không được!
Không thể để cho Nhạc Cận Ninh xeml Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Niệm Ninh lui vê sau mấy bước, sau đó co chân chạy đi. Cô tuyệt đối không thể để cho Nhạc Cận Ninh biết cô mang thai con của người khác. Thà rằng cô rời khỏi nhà họ Nhạc, cũng không muốn bị Nhạc Cận Ninh đuổi đi!
Niệm Ninh cắn răng, giọng nói khàn khàn, nói với Nhạc Cận Ninh ở sau lưng: “Em không muốn gả cho anh, em muốn rời khỏi nhà họ Nhạc!”
Nhạc Cận Ninh đứng yên tại chỗ, nghe cô nói như thế thì sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ. Không muốn gả cho anh? Muốn rời khỏi nhà họ Nhạc?
Đừng hòng mơ tưởng!
Nhạc Cận Ninh chạy nhanh theo, trong chớp mắt đã đuổi kịp Niệm Ninh, một tay kéo tay cô, dùng sức ôm cô vào lòng, sắc mặt vô cùng khó coi, căn răng nghiến lợi hỏi: ‘Không muốn gả cho anh, vậy em muốn gả cho ai?